Skip to main content

Chương 104: Người trẻ tuổi hấp tấp

Khi Cố Lưu Bạch vừa trở về dịch quán, y liền phát hiện Bùi Vân Cừ đang tìm mình.

"Ngươi đi đâu vậy?" Bùi Vân Cừ vẫy tay gọi Cố Lưu Bạch vào một gian trà thất trong dịch quán, cố gắng tỏ ra thản nhiên như không có gì xảy ra.

Trong lòng Cố Lưu Bạch bật cười, nhưng vẻ mặt vẫn trầm trọng, khẽ nói: "Ta ra ngoài thành đi dạo nhiều nơi, hỏi thăm chút chuyện."

"Hỏi thăm chuyện gì?" Bùi Vân Cừ lạnh nhạt hỏi.

Cố Lưu Bạch hơi do dự, đáp: "Hỏi thăm bí mật của một môn công pháp tu luyện."

Bùi Vân Cừ mỉm cười, "Liên quan đến môn phái của bọn đạo tặc ở Bồ Tát Vô Đầu miếu phải không?"

Thân thể Cố Lưu Bạch run lên, không thể tin nổi nhìn Bùi Vân Cừ.

"Hừ!"

Bùi Vân Cừ nhìn y đầy khinh thường, "Nhà họ Hoa giúp ngươi dập tắt chuyện này, nhưng ngươi lại kéo hết đám người Bồ Tát Vô Đầu miếu vào đoàn xe, việc này ngươi nghĩ có thể giấu được ta sao? Ngươi coi ta là kẻ ngốc à?"

"Cũng không phải muốn giấu ngươi, chỉ là muốn để ngươi yên tâm dưỡng thương mà thôi." Cố Lưu Bạch cười gượng.

Bùi Vân Cừ cảm thấy hài lòng, nhưng vẫn hừ lạnh một tiếng, "Vậy ngươi bận rộn cả buổi, có điều tra ra được gì chưa?"

Cố Lưu Bạch lộ vẻ sầu não: "Dù sao cũng không giống ngoài quan ải, ở đây chẳng có ai đắc lực giúp đỡ, việc hỏi thăm rất phiền phức. Hơn nữa, loại công pháp này nếu qua nhiều tay, dễ bị tiết lộ tin tức."

"Hahaha!"

Bùi Vân Cừ cười thầm trong lòng.

Gì mà dễ bị tiết lộ, rõ ràng đã bị lộ từ lâu rồi!

Đã có người tại Pháp Hội Che Màn điều tra môn công pháp của nhóm Bồ Tát Vô Đầu miếu này.

Thanh niên bây giờ làm việc thật nông nổi!

Ngoài quan ải ngươi có thể là rồng, nhưng vào trong quan ải thì vẫn phải nhờ cậy ta Bùi Vân Cừ đây!

"Thế nào, chẳng lẽ không điều tra được gì hữu ích sao?" Nàng bình tĩnh hỏi.

"Ừ!" Cố Lưu Bạch cũng nhịn cười: "Không điều tra được gì hữu ích cả."

"Ta ngược lại biết một số bí mật, có thể gợi ý cho ngươi." Bùi Vân Cừ nhịn đến mức khóe miệng co giật.

Cố Lưu Bạch có chút kinh ngạc, "Ngươi hiểu biết về môn công pháp này?"

"Không nhiều, nhưng đủ dùng." Bùi Vân Cừ thản nhiên nói: "Loại công pháp này khi tu luyện tới cảnh giới Thất Phẩm sẽ dục vọng khó kiềm chế. Trong đầu bị các hình ảnh dâm tà xâm chiếm. Nhưng chỉ cần tự cung, thì sẽ không còn bất kỳ khuyết điểm nào, quả thực là một môn công pháp hàng đầu."

Trí nhớ thật tốt!

Cố Lưu Bạch rất bội phục.

Lời của Lão Ma Tước, Bùi Vân Cừ nhớ một chữ cũng không sai.

"Môn công pháp này thật sự tà môn như vậy." Y nhe răng giả vờ kinh ngạc, "Môn phái tu luyện nào lại nghĩ ra được loại công pháp này?"

Nghe Cố Lưu Bạch nói thế, Bùi Vân Cừ lập tức thẳng lưng, tự đắc nói: "Điều này có gì lạ, theo ta thấy, đây hẳn là một môn công pháp Hoàng Môn."

Trong lòng Cố Lưu Bạch khẽ động, quả nhiên Bùi Vân Cừ cũng nghĩ giống y.

Biết rằng không thể giả vờ quá mức, nên y nhíu mày nói: "Ý ngươi là, đây vốn là môn công pháp mà thái giám trong cung sử dụng?"

Thấy Cố Lưu Bạch khiêm tốn, Bùi Vân Cừ liền giải thích chi tiết: "Từ thời Tiên Tần, những kẻ hoạn quan trong cung thường đảm nhận một phần trách nhiệm bảo vệ và chạy việc. Những hoạn quan lợi hại không chỉ đi lại trong và ngoài cung, đôi khi thậm chí có thể mặc áo giáp dẫn quân đánh trận. Sau khi cắt đứt nhiều mong muốn, những người này tu luyện ngược lại đạt được thành tựu cao. Trong Hoàng Môn công pháp, có vài môn công pháp cực kỳ lợi hại. Triều Đại Tùy từng có ba hoạn quan đạt tới Cảnh giới Bát Phẩm, trong đó có một người còn là đại kiếm sư dùng kiếm."

Cố Lưu Bạch gật đầu, nghiêm túc nói: "Vậy môn công pháp của Bồ Tát Vô Đầu miếu này rốt cuộc xuất phát từ truyền thừa của ai, ngươi có biết không?"

"Hiện tại ta không biết, nhưng nếu điều tra thì không khó." Bùi Vân Cừ nhìn Cố Lưu Bạch châm biếm: "Loại Hoàng Môn công pháp không nhiều, nhưng giống như ngươi, nếu ra ngoài hỏi thăm thì dễ hỏng việc. Ta không muốn đánh rắn động cỏ, đợi ta trở về Trường An, tìm một người bằng hữu đáng tin trong cung giúp đỡ thì khả năng sẽ điều tra ra được."

Cố Lưu Bạch thầm nghĩ, nếu không phải ta hỏi, Lão Ma Tước nói, chưa chắc ngươi đã xác định được đây là Hoàng Môn công pháp.

Nhưng tất nhiên y không thể nói ra miệng.

Muốn để Bùi Vân Cừ làm việc miễn phí, thì nhất định phải hạ thấp tư thế.

"Vậy ta không phí tâm sức nữa, ở đây hỏi thăm thêm đúng là đánh rắn động cỏ, hỏng mất kế hoạch của ngươi." Cố Lưu Bạch tỏ ra khiêm tốn tiếp thu.

Bùi Vân Cừ vừa kiêu ngạo gật đầu, chợt phát hiện mùi vị này có chút quen thuộc.

Sao nói vài câu, việc này lại biến thành chuyện của nàng, thành kế hoạch của nàng rồi?

Tuy nhiên, nàng có việc quan trọng hơn, cũng lười so đo, chỉ bình tĩnh nhìn Cố Lưu Bạch, nói: "Ta nghe nói ngươi nhờ người Đột Quyết lấy một khối thiên thiết?"

Cố Lưu Bạch nhướng mày, "Ngươi lại biết chuyện này?"

Bùi Vân Cừ thầm đắc ý, khẽ cười mỉa mai, "Ngươi làm việc thật nông nổi, tin tức của ngươi đã bị lộ rồi. Bên này sẽ có không ít người nhòm ngó khối thiên thiết của ngươi. Hắc kỵ Đột Quyết tuy mạnh ở ngoài quan ải, nhưng người Đột Quyết ở trong quan ải chỉ là sâu kiến. Hắc Kỵ lại không vào được, họ chưa chắc bảo vệ được khối thiên thiết của ngươi. Nếu ngươi muốn ta giúp đỡ, thì phải nói cho ta biết ngươi cần khối thiên thiết đó làm gì?"

"Việc này cũng không có gì không thể nói cho ngươi." Cố Lưu Bạch nói: "Ngươi đã tặng ta Thanh Ảnh Kiếm, bây giờ ta đã có một thanh kiếm tốt, nhưng thiếu một thanh đao tốt. Ta nghe nói khối thiên thiết này có tính chất đặc biệt, rèn thành bảo đao sẽ không dễ gãy. Nếu gặp phải đại chiến như ở Hắc Sa Oa, loại bảo đao này sẽ rất hữu dụng khi xông pha trận mạc."

Nhắc đến Hắc Sa Oa, lòng và thân thể Bùi Vân Cừ đều mềm yếu.

Nàng im lặng một lúc, nói: "Lương Phong Ngưng dạy ngươi dùng đao, Quách Bắc Khê dạy ngươi dùng kiếm, ngươi võ nghệ đao pháp đều không tầm thường. Có được một thanh kiếm tốt, tự nhiên phải có một thanh đao tốt. Ta đã tặng ngươi một thanh kiếm tốt, thì thanh đao tốt này, ta cũng sẽ giúp ngươi có được."

Cố Lưu Bạch do dự một chút, khẽ nói với giọng điệu hơi ranh mãnh: "Thực ra ta còn giỏi dùng đậu vàng làm ám khí giết người."

"Còn muốn lừa đậu vàng của ta? Cút!"

Bùi Vân Cừ mắng một câu, suy nghĩ một chút, nói: "Lát nữa nếu ngươi không có việc gì quan trọng, đi cùng ta đến một chỗ?"

Cố Lưu Bạch vừa nghe liền biết nàng nhất định muốn đến Nhược Ly Phường.

Chuyện thuê người giết người này, hẳn là nàng thích xem nhất.

"Ta vốn...thôi, việc của ta chắc chắn không thú vị bằng việc của ngươi." Đối với việc làm Bùi Vân Cừ vui vẻ, y rất giỏi, hơi tỏ vẻ khó xử, sau đó liền quyết đoán, "Vậy ngươi dẫn ta đi đâu mở mang tầm mắt?"

"Nhược Ly Phường." Bùi Vân Cừ đột nhiên vui vẻ hẳn lên, "Nơi mà kẻ tu hành đánh nhau để người ta xem chơi, ngoài quan ải chắc chắn không có chỗ như vậy."

"Ngoài quan ải sao có thể có được! Xin hãy dẫn ta theo! Ta thích nhất là xem kẻ tu hành đấu võ, ta ham học hỏi lắm!"

Cố Lưu Bạch hiện ra dáng vẻ như muốn ôm chặt lấy chân của Bùi Vân Cừ để năn nỉ đi cùng. Nhưng lúc này trong lòng hắn thì thầm nghĩ, Nhị tiểu thư à, ngoài quan ải người ta không đánh nhau để mua vui đâu. Đó đều là những trận đánh thực sự, đầu treo lơ lửng trên dây lưng quần cho người ta xem.

"Đi ra ngoài với ta đừng có bộ dạng như chưa từng thấy gì cả. Cẩn thận kẻo bị người ta nhìn ra ngay là ngươi từ ngoài quan ải đến. Không khéo khiến người khác điều tra ngươi thì phiền phức." Bùi Vân Cừ liếc mắt một cái đầy khinh thường về phía Cố Lưu Bạch.

Nhưng Cố Lưu Bạch lại hiểu rõ, đây là nàng thật lòng lo lắng cho mình.

"Được rồi, ta sẽ cố gắng không làm ngươi mất mặt." Cố Lưu Bạch nghiêm túc đáp lời.

"Vậy chúng ta đi ngay bây giờ?"

Bùi Vân Cừ nhìn Cố Lưu Bạch, cảm thấy tinh thần sảng khoái.

Tên hỗn đản này luôn thích chiếm tiện nghi của nàng, khiến nàng phải làm lao công miễn phí. Nhưng cũng không thể phủ nhận, hắn biết cách khiến nàng vui vẻ.

"Có muốn cải trang chút không?" Cố Lưu Bạch đánh giá từ đầu tới chân nàng, "Khí chất của ngươi ở đây quá nổi bật, dễ gây chú ý. Vừa hay Âm Sơn Nhất Oa Phong có bậc thầy về dịch dung, có thể giúp chúng ta chỉnh sửa chút."

"Chỉnh sửa chút cũng tốt, vừa hay có dịp thử tài nghệ của cao thủ dịch dung bên Âm Sơn Nhất Oa Phong."

Bùi Vân Cừ đồng ý ngay tức khắc.

Lời này quả thật đúng, khí chất của ta, Bùi Vân Cừ, quá xuất sắc.

Không chỉnh sửa chút, ta sẽ như đom đóm giữa đêm đen, rực rỡ đến mức thu hút mọi ánh nhìn của các khách hành hương tại Pháp Hội Che Màn.

Khi chiều tà, một chiếc xe ngựa lặng lẽ rời khỏi cửa phụ của dịch quán.

Trong khoang xe, Bùi Vân Cừ và Cố Lưu Bạch đối mặt nhau.

Đây đâu phải chỉ là kỹ thuật dịch dung.

Đây chính là phép thay đầu!

Kiều Hoàng Vân đã biến Bùi Vân Cừ thành hình dáng của Đoạn Ái và Cố Lưu Bạch thành hình dáng của Tống Thu.

Dù hai người đang ngồi đối diện nhau trong khoang xe, Cố Lưu Bạch nhìn gương mặt của Bùi Vân Cừ cũng chẳng phát hiện ra điểm sơ hở nào.

Bùi Vân Cừ cũng vậy.

"Cố Thập Ngũ?"

"Hả?"

"Thật sự là ngươi sao?"

"...!"

"Người này tên Kiều Hoàng Vân, kỹ thuật dịch dung của hắn chắc không phải thiên hạ vô địch chứ? Người của Âm Sơn Nhất Oa Phong thật sự lợi hại đến thế sao."

"Ừ, nếu không thì sao câu được cá lớn."

"Ngươi nói gì?" Bùi Vân Cừ nhìn Cố Lưu Bạch với ánh mắt ngờ vực.

Cố Lưu Bạch mỉm cười: "Ta nói Kiều Hoàng Vân thích câu cá."

"Việc đó có gì khó." Bùi Vân Cừ kiêu ngạo đáp: "Khi trở về Trường An, ta sẽ tìm chỗ tốt mời hắn câu cá thỏa thích."

Cố Lưu Bạch âm thầm nghĩ trong lòng, không cần đâu, ngươi chính là con cá lớn đấy.

"Tuy nhiên, người này vẫn có vài thói quen kỳ lạ." Bùi Vân Cừ nhíu mày, "Hắn biến chúng ta thành hình dáng của Đoạn Ái và Tống Thu, nếu gặp người quen của họ, sợ rằng sẽ lộ chuyện."

Cố Lưu Bạch cũng bất lực.

Lúc trước ở Hắc Sa Oa, khi Kiều Hoàng Vân giúp Âm Thập Nương dịch dung thành bộ dạng mắc bệnh mắt đen, Âm Thập Nương đã tiện miệng kể với hắn. Kiều Hoàng Vân bình thường rất sẵn lòng giúp người nhà mình dịch dung. Làm việc này đối với Kiều Hoàng Vân mà nói, giống như một họa sĩ đại tài thi thoảng cũng cần vẽ vài bức tranh để luyện tay.

Nhưng sau khi hoàn thành dịch dung, tuyệt đối không được phê phán hoặc tỏ ra bất mãn với tác phẩm của hắn, càng không được yêu cầu hắn sửa đổi.

Nếu làm vậy, Kiều Hoàng Vân sẽ cực kỳ không vui và sẽ không chịu giúp dịch dung suốt một thời gian dài.

"Giọng nói của chúng ta khác với Đoạn Ái và Tống Thu, ở ngoài kia tốt nhất nên ít mở miệng." Cố Lưu Bạch cảm thấy giọng nói và cách phát âm của họ là một điểm yếu lớn.

Khi thông minh, Bùi Vân Cừ cực kỳ sáng dạ, nàng nhíu mày rồi nói: "Chẳng lẽ Kiều Hoàng Vân còn am hiểu pháp môn thay đổi giọng nói? Nếu không, với trình độ của một cao thủ dịch dung như hắn, làm sao để lại sơ hở này được."

"Hắn thực sự có pháp môn này." Cố Lưu Bạch nhìn nàng, nhẹ giọng nói: "Chỉ là không biết có chịu dạy chúng ta hay không."

Bùi Vân Cừ không do dự: "Ta nghĩ hắn chắc chắn sẽ vui lòng dạy cho ta."

"Sao lại thế?" Cố Lưu Bạch không hiểu tự tin của nàng từ đâu ra.

"Hắn có những thói quen kỳ lạ." Bùi Vân Cừ đáp: "Hắn biến chúng ta thành người nơi này, có lẽ là muốn xem chúng ta sẽ tạo ra trò gì thú vị. Nếu dễ dàng bị nhìn thấu, niềm vui của hắn không được thỏa mãn, hơn nữa còn coi như tác phẩm của hắn chẳng đáng giá gì."

"Có lý!"

Cố Lưu Bạch giật mình.

Hay là tất cả đều thuộc một vòng quái dị, nên nàng ta mới nhìn người chuẩn đến vậy?

...

Nhược Ly Phường ở vị trí phía trong thành U Châu, thì cũng tương đương với vị trí của Sùng Hóa Phường ở Trường An.

Sùng Hóa Phường ở Trường An nằm sát Tây Thị, còn Nhược Ly Phường ở U Châu cũng nằm gần chợ Đại Hưng, khu chợ sôi động nhất U Châu.

Cách bố trí tổng thể của Nhược Ly Phường và Sùng Hóa Phường cũng tương tự nhau, bốn phía mỗi phường đều có một cửa, giữa có đường lớn hình chữ thập. Nhưng điều trùng hợp hơn là số lượng chùa chiền và đạo quán, cũng như cách sắp xếp, đều rất giống.

Phía đông bắc của Sùng Hóa Phường có chùa Kinh Hành, góc tây nam có chùa Tĩnh Lạc Ni, góc đông nam có Đạo quán Long Hưng.

Phía đông bắc của Nhược Ly Phường có chùa Gia Phúc, góc tây nam có Thiên Tịnh Am, góc đông nam có Đạo quán Vô Vi.

Xe ngựa vừa vào Nhược Ly Phường, Bùi Vân Cừ lập tức cảm thấy quen thuộc, như cách xa ngàn dặm đột nhiên trở về phường thị Trường An.

Tuy nhiên, Sùng Hóa Phường về đêm chẳng có gì vui, nhưng Nhược Ly Phường càng về đêm càng nhộn nhịp. Theo tình báo mà Lệ Khi Trị đưa cho Bùi Vân Cừ trước đó, Nhược Ly Phường công khai có bảy sòng bạc, và ba sòng bạc ngầm có thể đặt cược.

Có mười hai quán rượu và nhà trọ nơi có kỹ nữ Hồ cơ phục vụ rượu.

Theo lời Lệ Khi Trị, ở đây kỹ nữ Hồ cơ giỏi hát và nhảy múa nhiều hơn so với ở Trường An.

Nhưng điều hấp dẫn nhất vẫn là nơi có thể làm ba việc cùng lúc: vừa có thể ôm kỹ nữ Hồ cơ uống rượu, vừa có thể xem kẻ tu hành giao đấu và đặt cược - gọi là "Tu Sở".

"Rõ ràng là những nơi ăn chơi cờ bạc, lại gọi là Tu Sở. Ở Trường An nếu chơi trò chơi chữ như vậy, sẽ bị phạt roi đến mức phân bay tung tóe!"

Bùi Vân Cừ khinh thường cái tên gọi "Tu Sở" này.

Mượn danh nghĩa là nơi tu hành, nếu chẳng may xảy ra chết chóc hay thương tích, cũng có thể nói là do bất cẩn trong khi so tài tu hành.

Đây chẳng qua là để lừa gạt những ngự sử thích tố cáo chuyện vặt lên trên.

Người tên Tề Dũ được nhắc đến trong Pháp Hội Che Màn không khó để điều tra.

Hắn là kiếm sư thường trú tại Vĩnh Ninh Tu Sở, một trong ba Tu Sở ở Nhược Ly Phường.

Người này ngoài việc xuất hiện tại Vĩnh Ninh Tu Sở để so kiếm ra, dường như không hề bước chân ra khỏi thành U Châu. Thậm chí hắn ít khi rời khỏi Nhược Ly Phường. Sư môn của hắn không rõ lai lịch, chỉ biết rằng kẻ này dùng một thanh trường kiếm có hoa văn như vân tùng, kiếm pháp cũng chẳng ai hay. Chỉ biết rằng trong những trận tỷ thí ở Vĩnh Ninh Tu Sở, hắn chưa từng bại trận.

Theo những tin tức mà họ đã nắm được, có lẽ đây là cuộc tranh giành khách hàng giữa ba Tu Sở nổi tiếng nhất. Liệu những tu hành giả tài năng xuất chúng kia có giống như các danh kỹ trong lầu xanh, độc chiếm hết thảy sự chú ý?

Nàng suy nghĩ nhanh chóng, nhưng Cố Lưu Bạch lại chẳng mảy may động não.

Nếu mỗi chuyện nhỏ nhặt nghe được đều phải suy nghĩ đến cùng cực, hẳn y đã sớm kiệt sức. Gần đây y đang bận rộn nghiên cứu nhiều pháp môn tu luyện, rất hao tổn tâm trí.

Huống hồ y còn phải giả vờ không biết chuyện có người thuê sát thủ ám sát Tề Dũ.

Việc dùng đầu óc và chi tiền bạc cứ để Bùi Vân Cừu lo liệu là được.

Vĩnh Ninh Tu Sở cùng hai Tu Sở bên cạnh – Thanh Tâm Tu Sở và Đàn Kiếm Tu Sở – chỉ bắt đầu mở cửa từ lúc trời tối lên đèn, rồi hoạt động suốt đêm cho đến sáng. Hơn phân nửa khách nhân thường chỉ rời đi sau khi trời đã sáng.

Còn một lúc nữa mới tới giờ hoàng hôn, trước cửa ba Tu Sở đều có một đám tiểu lại áo xanh đứng chờ.

Những tiểu tử này tuy tuổi còn trẻ, nhưng mắt nhìn người thì rất tinh tường.

Chiếc xe ngựa của Bùi Vân Cừu và Cố Lưu Bạch vừa dừng lại trước cửa Vĩnh Ninh Tu Sở, mấy tên tiểu lại áo xanh đã vội vàng tiến lên đón. Vừa nhìn thấy Bùi Vân Cừu bước xuống xe, tên tiểu lại dẫn đầu liền tươi cười cung kính cúi chào: “Quý khách muốn đi dạo quanh đây trước, hay vào thẳng phòng riêng nghỉ ngơi?”

Dù có nhìn vào khuôn mặt lạnh lùng của Đoạn Ngải, những tên tiểu lại khôn khéo này vẫn nhận ra Bùi Vân Cừu chắc chắn là một vị khách quý đến để tiêu tiền.

Hắn vừa dứt lời, một túi tiền đã bay thẳng vào trán hắn.

“Cho ta một gian phòng có tầm nhìn tốt nhất, gọi một tên miệng lưỡi linh hoạt đến hầu hạ, và mang thêm vài món ăn tinh xảo từ chỗ các ngươi vào.”

Tên tiểu lại bị đánh đau đến méo miệng, trán nóng rát, nhưng vừa cầm túi tiền lên cân thử, hắn đã gần như cười méo cả miệng: “Xin quý khách yên tâm, nhất định sẽ làm ngài hài lòng.”

Hắn lập tức một tay giữ chặt túi tiền, một tay sờ trán, rồi cúi người dẫn đường vào trong.

Bên trong Vĩnh Ninh Tu Sở được bố trí khá đặc biệt. Ngôi nhà gỗ ba tầng bao quanh một giếng trời.

Giếng trời rộng chừng bảy tám trượng vuông, nền đá dày.

Những căn phòng bao quanh giếng trời giống như những cửa hiệu có mái hiên, hành lang tầng hai và tầng ba nối liền phía sau.

Thực khách thích sự kích thích thường sẽ ngồi dưới tầng một, ngay sát giếng trời.

Xung quanh giếng trời đặt hàng chục chiếc bàn vuông nhỏ, giống như trong quán trà. Nhưng nơi đây, các tu hành giả chiến đấu ngay chính giữa giếng trời, khiến thực khách có thể cảm nhận được chân khí lan tỏa. Đôi khi máu tươi còn văng tung tóe, tạo nên cảm giác phấn khích tột độ.

Tuy nhiên, tên tiểu lại áo xanh này cũng là kẻ khôn ngoan và tinh ranh. Nghe Bùi Vân Cừu nói muốn mang đồ ăn tinh xảo vào, hắn lập tức dẫn hai người lên tầng hai, chọn một gian phòng riêng nằm ở vị trí trung tâm. Từ tầng hai nhìn xuống vừa đủ gần để quan sát, lại tránh được nguy cơ máu văng vào thức ăn.

“Hai vị khách quý, nếu không chê, tiểu nhân sẽ đứng đợi bên ngoài để phục vụ tùy ý?” Tên tiểu lại áo xanh an bài xong xuôi, trên trán đã hơi sưng lên một cục. Nhưng khi nghĩ đến số đồng tiền còn lại trong túi, lòng hắn không khỏi vui mừng khôn xiết.

Cái cục sưng đó không phải đau, mà là phú quý.

“Ngươi tên gì?” Bùi Vân Cừu dựa vào lan can nhìn xuống dưới, “Phòng này chẳng có rèm che à? Lỡ ta đang xem say mê, đột nhiên binh khí trong trận đánh bật ra, bay thẳng vào đầu ta thì sao?”

“Hai vị quý khách cứ gọi tiểu nhân là An Quý.” Tên tiểu lại áo xanh nghe ra nàng đang đùa, bèn cười hề hề đáp, “Quý khách không biết, Tu Sở của chúng ta khác với các tửu lâu, lầu xanh hay sòng bạc bên ngoài. Khách quý đến đây coi trọng việc tu luyện, rèn luyện gan dạ. Không có rèm che là một đặc trưng của chúng tôi. Khi quý khách xem hăng say, họ có thể reo hò hoặc chửi bới qua lại, tạo nên bầu không khí tuyệt vời. Còn về việc binh khí bay ra thì quý khách đừng lo. Nếu các tu hành giả tuần tra phía dưới không ngăn chặn kịp, tiểu nhân xin lấy đầu mình ra chắn trước, đảm bảo binh khí không chạm đến quý khách.”

“Coi trọng tu luyện, rèn luyện gan dạ?”

Bùi Vân Cừu khinh miệt nhìn tên tiểu lại áo xanh, “Lý do này thật là hay, biến việc xem đánh nhau bằng tiền thành điều chính đáng. Nhưng không có rèm che, chẳng phải dễ khiến các vị khách khẩu chiến, rồi giận dữ bỏ tiền ra sao?”

“Quý khách và Đông Gia đều là người thông minh, họ tự có chừng mực.” Tên tiểu lại An Quý trả lời trơn tru, “Nhiều quý khách nghĩ rằng họ không cần phô trương, nhưng không thể không cho họ cơ hội phô trương.”

“Chát!”

Một vật nhỏ lấp lánh ánh bạc bay thẳng vào trán hắn, khiến trên trán hắn dần sưng lên một cục đỏ nhỏ.

An Quý vội vàng chụp lấy vật đó, phát hiện ra là một mẩu bạc vụn. Toàn thân hắn run lên, đầu óc hơi choáng váng, “Còn thưởng nữa sao?”

Cố Lưu Bạch khẽ mỉm cười.

Y nghĩ rằng Bùi Vân Cừu chủ yếu chỉ muốn ném đồ vào người khác.

“Ngươi tên An Quý đúng không, cũng khá lanh lợi đấy.” Bùi Vân Cừu thản nhiên hỏi, “Ta hỏi ngươi, Vĩnh Ninh Tu Sở của các ngươi và hai Tu Sở lân cận đều làm cùng một loại hình kinh doanh, chẳng sợ tranh giành khách mà đánh nhau sao?”

An Quý dùng đầu ngón tay ma sát mẩu bạc vụn, tim đập thình thịch, bình thường vốn lanh miệng nhưng lúc này môi hắn hơi co giật, “Điều này thì không đâu. Ba Tu Sở chúng ta bình thường quan hệ rất hòa hảo. Mặc dù cả ba đều cố gắng thu hút tu hành giả và khách hàng, nhưng khách lại thích xem những trận đánh liên tiếp không ngừng. Còn tu hành giả sau khi đánh xong một trận thì cần nghỉ ngơi. Ba Tu Sở nào có đủ tu hành giả để duy trì mãi.”

Bùi Vân Cừu nhíu mày, “Không đủ tu hành giả?”

“Có lẽ vị quý khách ngài đã gặp nhiều tu hành giả, nhưng ở đây số lượng thực sự không nhiều. Và càng ít tu hành giả sẵn sàng đánh đổi mạng sống vì chút bạc.” An Quý cẩn thận giải thích, “Tu hành giả đều có tuyệt kỹ riêng. Nếu để lộ hết, không chỉ bản thân họ mất đi thứ để bảo vệ tính mạng, mà sư môn cũng không vui vẻ gì.”

“Nói có lý.” Bùi Vân Cừu gật đầu.

Đúng vậy, các sòng bạc ở Trường An và Lạc Dương không chơi trò chữ nghĩa kiểu Tu Sở này. Các trận đấu tu hành đều diễn ra công khai trên võ đài. Nhưng thực tế nhiều đệ tử chân truyền của các địa điểm tu hành lớn không tham gia tranh đấu trong những dịp như thế này.

Không chỉ vì bí pháp dễ bị người khác dòm ngó, mà còn rất dễ vì thắng thua mà làm tổn thương hòa khí giữa các Môn phái tu hành.

"Cho nên tranh giành khách làm chi, cùng nhau thu hút khách đến không phải tốt hơn sao? Nói thật, ba nơi tu hành cố ý sắp xếp thời gian thi đấu của các tu sĩ lệch nhau." Được Bùi Vân Cừ khen ngợi, An Quý liền mạnh dạn hơn một chút, "Tu Sở Vĩnh Ninh của chúng tôi thường đặt những trận đấu của các tu sĩ lợi hại vào nửa đầu đêm. Tu Sở Thanh Tâm bên cạnh thì dành phần quan trọng nhất vào nửa sau đêm. Còn Tu Sở Đàn Kiếm thì chủ yếu sắp xếp trận đầu tiên của các tu sĩ mới. Những tu sĩ chưa từng chiến đấu của chúng tôi ở Tu Sở Vĩnh Ninh và Thanh Tâm tìm được, họ đều thực hiện trận đầu tiên ở đó, lợi nhuận thu được sẽ được chia ba. Ba Tu Sở chúng tôi cũng có lối đi riêng thông nhau, khách không cần ra ngoài, đều có thể qua lại được."

"Như vậy ba Tu Sở luân phiên đổi chỗ, mỗi nơi đều có đặc sắc riêng, không dễ bị chán."

Nghe xong cách làm ăn của ba Tu Sở này, ánh mắt của Bùi Vân Cừ hơi trầm xuống. Nghe qua thì không giống như việc tranh giành khách giữa ba Tu Sở mà dẫn đến có người muốn giết đầu bảng của Tu Sở Vĩnh Ninh.

"Người tu hành xuất sắc nhất của các ngươi ở Tu Sở Vĩnh Ninh là ai?" Lúc này Cố Lưu Bạch xen vào hỏi một câu.

"Đó chắc chắn là khách Tây Vực rồi." An Quý có chút tự hào nói, "Chỉ cần hắn ra sân đấu với người khác, nhiều quý nhân ở các châu huyện lân cận sẽ đổ xô đến xem."

"Khách Tây Vực, đây là biệt danh sao?" Bùi Vân Cừ nhíu mày, nhẹ giọng nói: "Sao ta nghe nói ở đây có một người tên Tề Dũ cũng đánh rất khá?"

"Ngươi nói Tề ca à, tuy là không tệ, nhưng so với khách Tây Vực vẫn còn kém xa." An Quý cười nói, "Hai vị quý khách không biết, trong ba Tu Sở của chúng tôi có không ít tu sĩ chỉ khi nào thiếu tiền tiêu mới đến. Có người cũng không muốn để lộ môn phái của mình, cho nên đều lấy biệt danh. Khách Tây Vực này là người Hồ từ Tây Vực đến, giỏi dùng dao ngắn và phi đao, lúc hắn đánh trông như đang nhảy múa, bay lượn khắp nơi, rất đẹp mắt. Ở đây hắn là người nổi tiếng bậc nhất."

"Vậy những người nổi tiếng mà ngươi nói, khi nào sẽ ra sân?" Bùi Vân Cừ lạnh lùng nói: "Hoặc là không xem, nếu xem thì đương nhiên phải xem người lợi hại."

"Hai vị quý khách thật sự may mắn vô cùng, sáng nay ta còn thấy mấy con chim hỷ thước bay tới kêu ríu rít." An Quý mặt mày hớn hở, "Tối nay không chỉ có khách Tây Vực ra sân, mà cả hai người vừa nhắc tới là Tề Dũ, và Lâm Phong - người nổi tiếng của Tu Sở Thanh Tâm cũng sẽ xuất hiện. Không chỉ thế, hai ngày trước Tu Sở Cầm Kiếm có vài tân binh lợi hại, tối nay cũng sẽ đến, cùng với những tu sĩ đã biểu hiện xuất sắc trước đó, sẽ thi đấu tại Tu Sở Vĩnh Ninh của chúng tôi."

"Nói như vẽ vời, vậy sao người lại ít thế?" Bùi Vân Cừ nghi ngờ gã tiểu tư áo xanh này có đang nói dối hay không.

"Chưa đến giờ đâu, còn hơn nửa canh giờ nữa. Hai vị quý khách thật biết chọn thời điểm, lát nữa ăn chút đồ ăn nhẹ, uống trà một lúc là vừa kịp bắt đầu. À!"

An Quý chưa nói hết lời, trán đã bị một mảnh bạc vụn ném trúng.

Bùi Vân Cừ cười lạnh với hắn, "Lát nữa nếu không náo nhiệt như ngươi nói, ta sẽ xé rách miệng ngươi. Còn nữa, ngươi nói hay như vậy, sao đồ ăn thức uống vẫn chưa đưa lên?"

An Quý một tay nắm chặt mảnh bạc vụn, một tay sờ đầu, mặt đỏ bừng, vội vàng hét ra ngoài cửa, "Các ngươi muốn chết sao? Đồ của quý khách mà không đưa lên ngay, ta sẽ nhảy lầu chết cho các ngươi xem!"

Những gã tiểu tư áo xanh sống nhờ tiền thưởng như thế này đều rất biết cách tạo không khí.

Tóm lại là sẽ không để quý khách chờ đợi quá nhàm chán.

Trong lúc chờ đồ ăn được mang lên, An Quý đã bắt đầu trò chuyện với Bùi Vân Cừ. Kể rằng mình và những tiểu lại đứng chào khách ngoài cửa ba Tu Sở ở Nhược Ly phường đều là trẻ mồ côi do chiến tranh.

"Các ngươi đều là trẻ mồ côi do chiến tranh? Sao ta lại cảm thấy các ngươi trông như những kẻ phá sản lười biếng?" Bùi Vân Cừ ngay lập tức tỏ ra không tin.

Ở những khu phố hoa liễu ở Trường An và Lạc Dương, điều đầu tiên những cô gái lầu xanh phải học chính là kể khổ.

Ai chẳng có một quá khứ đau thương?

Nếu không có, thì cứ bịa ra.

Kể được một câu chuyện đáng thương có thể khiến người ta đồng cảm, thì có thể lừa được chút bạc.

Thấy Bùi Vân Cừ dường như không tin, An Quý vỗ ngực tạo ra tiếng vang như trống trận: "Ta đâu dám nói dối quý khách. Nếu chúng ta làm vậy, đảm bảo ngày mai ta sẽ xuống địa ngục bị cắt lưỡi."

Bùi Vân Cừ bật cười, "Vậy ngươi nói thử xem, ta thấy các ngươi đều bằng tuổi nhau, không lẽ đều là trẻ mồ côi từ một trận đại chiến?"

"Đúng vậy, quý khách đầu óc quả thật khác người." An Quý dường như không nhận ra sự mỉa mai của nàng, ngược lại còn tươi cười xu nịnh, "Chúng tôi đều là trẻ mồ côi từ trận chiến với người Khiết Đan ở Thổ Hộ Chân Thủy. Trận mưa lớn đó khiến quân U Châu của chúng tôi chịu khổ không nhỏ, trăm người ra đi, trở về chỉ được hai ba người."

"Không lẽ thật sao?" Bùi Vân Cừ ngẩn người.

Mười sáu năm trước, trận chiến đó nàng rõ như in. Đế quốc Đại Đường tấn công người Khiết Đan, sáu vạn đại quân gặp trận mưa lớn ở Thổ Hộ Chân Thủy. Dây cung và máy bắn tên bị nước mưa làm giãn ra, tướng chỉ huy Hà Tư Định lại nóng vội tiến quân, kết quả bị người Khiết Đan đánh bại tan tác. Thêm vào đó, quân đội Tộc Hề trước đó đã liên minh với quân Đường bất ngờ phản bội, khiến sáu vạn đại quân gần như bị tiêu diệt hoàn toàn.

"Quý khách không biết," An Quý thở dài, "Ban đầu khi ba Tu Sở ở phường Nhược Ly vừa thành lập, có không ít quan lại âm thầm gây khó dễ. Sợ rằng những tu sĩ trong quân đội lười chịu khổ tích lũy công trạng, thà kiếm tiền trong những khu chợ này. Nhưng sau đó ba Tu Sở chủ động giải quyết vấn đề sinh kế cho những trẻ mồ côi chiến tranh như chúng tôi, thái độ của họ mới dần dịu lại. Từ đó trở đi, ba khu chợ này, bất kỳ khi nào cần người, đều tìm đến những trẻ mồ côi chiến tranh. Phần lớn chúng tôi đều là trẻ mồ côi từ Thôn Cố Sơn."

Bùi Vân Cừ lại cầm một mảnh bạc vụn, nhưng không ném ra.

Những đứa trẻ mồ côi từ Thôn Cố Sơn… Thôn Cố Sơn là một thành biên giới nằm sâu trong lãnh thổ người Khiết Đan ở phía đông bắc. Nhưng sau trận chiến ở Thổ Hộ Chân Thủy, người Khiết Đan thừa thế phản công. Thôn Cố Sơn thất thủ, hầu hết người dân trong thành đều chết. Nghe nói trong trận chiến đó, nhiều phụ nữ đã chiến đấu anh dũng, cùng với biên quân hy sinh.

"Không sợ quý khách chê cười."

An Quý lúc này thẳng lưng, nghiêm túc nói, "Dù bình thường chúng tôi trông có vẻ như những kẻ chời bời, nhưng số tiền chúng tôi tích góp được, không hề tiêu xài lãng phí. Hầu hết trong chúng tôi không nghĩ đến việc định cư ở U Châu, mà đều chờ cơ hội tốt. Chúng tôi sẽ gia nhập quân đội, rồi trở lại Thổ Hộ Chân Thủy để báo thù người Khiết Đan."

"Bốp!"

Bạc vụn trong tay Bùi Vân Cừ cuối cùng cũng rơi xuống trán của gã.

Thật giỏi diễn trò khổ sở.

Dù có chút giả dối, nàng cũng đành thừa nhận.

Bởi vì nàng nghĩ tới những lão binh lính đã hy sinh ở Hắc Sa Oa.

Cố Lưu Bạch thì lặng lẽ thở dài.

Không phải vì tiếc bạc.

Mà bởi vì tư duy của người Đại Đường, được tôi luyện từ sự cường thịnh của Đế quốc Đại Đường, đều thống nhất một cách lạ lùng.

Dù sao cũng phải đánh.

Tất cả những ai quanh biên giới Đại Đường, chỉ cần tỏ ra bất phục, đều phải bị đánh cho khuất phục.

Quốc gia triều cống Đại Đường tuy nhiều, nhưng kẻ thù của Đại Đường cũng chẳng hề ít, chính hắn còn không thể đếm xuể.

Những năm qua, Đế quốc Đại Đường quả thực thắng nhiều thua ít.

Nhưng địch nhân đã hết chưa?

Không những số lượng không giảm, mà bọn chúng giống như sâu độc được nuôi dưỡng, càng ngày càng mạnh hơn.

Ví dụ như trước đây, nhà Đột Quyết còn dễ đối phó, nhưng giờ đây người Hồi Hột lại trở thành một thế lực khổng lồ.

Rồi cả người Ba Tư.

Kỹ thuật chế tạo vũ khí của họ, dường như đã vượt qua các thợ thủ công của Đại Đường.

Người Thổ Phồn hai mươi năm trước vẫn còn chơi bùn trên núi cao, giả thần giả quỷ hù dọa người. Giờ đây họ đã có thể tấn công trường kỳ vào biên giới Đại Đường.

Chỉ là thói quen muốn đánh ai thì đánh, Hoàng đế thích vậy, và đa số quyền thần cũng quen với điều đó.

Nếu đứng ở lập trường của Lương Phong Ngưng, dùng câu cửa miệng của hắn ta, thì đúng là "thật phiền chết đi được!"

Cảm giác như chết biết bao nhiêu người, giành lấy danh vọng hiển hách. Nhưng kẻ thù lại càng đánh càng mạnh, thật vô lý.

...

Những vị khách đến rải rác đã làm gián đoạn dòng suy nghĩ của Cố Lưu Bạch.

An Quý cũng không nói dối.

Phải đến sớm mới có thể chọn được phòng nhã tốt, nếu không thì không dễ chút nào.

Nhưng Bùi Vân Cừ cảm thấy đám quyền quý nơi này có vẻ hơi ngu ngốc.

Nếu ở Trường An, những quý nhân muốn xem đấu võ của các tu hành giả chắc chắn đã sai nô bộc đến giữ chỗ từ sớm rồi chứ?

Nhưng suy đoán của nàng nhanh chóng bị sự thật bác bỏ.

Phòng nhã đối diện sân trời nhanh chóng vang lên tiếng cãi vã kịch liệt.

"Ầm!"

Một trung niên nam tử mặc áo gấm bị người ta đánh bay ra khỏi căn phòng, rơi xuống giữa sân.

Sau khi rơi xuống đất, thân hình của trung niên nam tử lung lay như một chiếc bình nước không đặt vững.

Một thanh niên tuấn tú mặc áo lông hồ trắng từ trong phòng nhô nửa thân mình ra, lớn tiếng quát mắng: "Có biết quy củ không? Ta đã nói tối qua muốn căn phòng này, ngươi còn dám tranh giành?"

Trung niên nam tử mở miệng, nhưng lại ho ra một ngụm máu.

"Tên cuồng ngạo nhà ngươi, có biết ai muốn căn phòng này không?" Trung niên nam tử nghiến răng quát.

"Cũng chỉ là lão già họ Phương thôi mà?"

Thanh niên tuấn tú cười ha hả: "Đã già rồi, sắp thăng chức Chính Ngũ Phẩm quản lý một châu huyện gần Lạc Dương mà còn khoe khoang? Nếu lão đến, ta sẽ tôn trọng tuổi tác của lão. Nhưng con gái và con rể nhà lão đến xem cái thứ này, chẳng lẽ ta còn phải nể mặt?"

Trung niên nam tử đầy máu trong miệng, nhưng sau khi nghe lời nói của thanh niên. Hắn lúc này không dám buông lời thô lỗ, chỉ trầm giọng hỏi: "Không biết tôn tính đại danh của công tử là gì?"

"Ta đây tên là Nhiếp Liên Sơn!" Thanh niên tuấn tú đột nhiên thu lại nụ cười, lạnh giọng nói: "Ngươi hãy nhớ kỹ, cha ta là Nhiếp Khinh Hầu. Lần sau nếu ngươi còn không mở to mắt chó, thì đừng trách ta không giữ mắt chó lại cho ngươi."

Trung niên nam tử không nói thêm một lời, cúi đầu bước nhanh rời khỏi Vĩnh Ninh Tu Sở.

"Cố ý gây sự?" Cố Lưu Bạch nhìn ra manh mối, nhẹ giọng hỏi bên tai Bùi Vân Cừ.

Bùi Vân Cừ cảm thấy tai hơi ngứa, xoay cổ, liếc nhìn Cố Lưu Bạch, đáp: "Phiền phức, xem đấu võ của tu hành giả mà còn liên quan đến đấu đá phe phái."

Thấy Cố Lưu Bạch vẫn chưa hiểu, nàng hừ một tiếng, nói: "Hai người đều là quan văn, nhưng một người giúp Hoàng đế vơ vét tiền tài, một người suốt ngày miệng mồm nói về dân chúng. Ở Trường An, họ Phương có phần chiếm ưu thế, nhưng ở đây, thế lực họ Nhiếp mạnh hơn. Có lẽ họ Nhiếp chịu thiệt ở Trường An, nên ở đây mới tìm cách xả giận."

Cố Lưu Bạch thở dài: "Làng xóm láng giềng không giúp đỡ nhau, đến Trường An còn phải đấu đến thổ huyết?"

Bùi Vân Cừ mỉa mai: "Những lão già đó xấu xa lắm. Bề ngoài thì ghét nhau đến mức muốn đánh nát óc, nhưng trong bóng tối có khi lại cùng nhau uống rượu hoa. Đa phần họ chỉ là diễn trò cho phía trên xem."

Cố Lưu Bạch im lặng một lúc, đột nhiên cười nhẹ, thấp giọng hỏi: "Như vậy, nếu chia tất cả quyền quý ở Trường An và Lạc Dương thành phe Hoàng đế hoặc phe môn phiệt Trưởng Tôn, liệu có phân biệt được không?"

Bùi Vân Cừ nhíu mày: "Nếu ép buộc phân chia, trừ một số kẻ cơ hội, thì vẫn có thể phân biệt được."

Cố Lưu Bạch suy nghĩ một lúc, nói: "Nếu ép buộc phân chia, vậy gia tộc họ Bùi các ngươi thuộc phe Hoàng đế hay phe môn phiệt Trưởng Tôn?"

Bùi Vân Cừ quay đầu nhìn Cố Lưu Bạch: "Tại sao phải ép buộc phân chia?"

"Đen trắng rõ ràng, không để bản thân có thêm lựa chọn, như vậy có thể khiến việc phức tạp trở nên đơn giản hơn." Cố Lưu Bạch nghiêm túc trả lời.

"Thế à?" Bùi Vân Cừ cảm thấy có lý, suy nghĩ kỹ một lúc, nói: "Nếu ép buộc phân chia, thì vẫn là phe Hoàng đế. Nếu Hoàng đế và môn phiệt Trưởng Tôn xảy ra xung đột, cuối cùng gia tộc họ Bùi vẫn phải đứng về phía Hoàng đế."

Cố Lưu Bạch nhẹ giọng nói: "Ta thấy cũng được."

"Ý ngươi là gì khi nói 'ta thấy cũng được'?" Bùi Vân Cừ hơi nheo mắt: "Ngươi chưa đến Trường An mà đã nghĩ rằng Hoàng đế và môn phiệt Trưởng Tôn sẽ không thể hòa thuận được?"

Cố Lưu Bạch lắc đầu: "Ta đâu phải thần tiên, làm sao biết được chuyện trong bụng bọn họ. Chỉ là ta nghĩ, đánh một roi rồi cho chút ngọt, loại chuyện đó không phải do môn phiệt Trưởng Tôn làm, mà là do Hoàng đế làm."

Bùi Vân Cừ nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn: "Ngươi đang nói đến chuyện Hắc Sa Oa?"

Cố Lưu Bạch gật đầu: "Hiện tại ta nghĩ, trong chuyện Hắc Sa Oa này chắc chắn có bóng dáng của Hoàng đế. Bản thân ông ta vốn muốn thúc đẩy việc luân chuyển biên quân, chuyển một số quyền quân sự của họ Bùi sang tay mình. Nhưng môn phiệt Trưởng Tôn lại đẩy Tạ Vãn làm việc này, vừa không muốn để Hoàng đế dễ dàng đạt được mục đích. Dù cho Hoàng thượng cũng sẽ thu được đôi chút lợi ích từ việc này, nhưng chắc chắn Trường Tôn gia đã cắt chiếm một miếng thịt lớn. Trường Tôn gia nhiều năm nay đã quen với cách làm việc này, đợi đến khi Hoàng thượng tích góp đủ vốn liếng, tất sẽ có một ngày không nhịn được nữa."

Bùi Vân Cừ im lặng không nói.

Cách suy nghĩ của Cố Lưu Bạch đột nhiên khiến nàng cảm thấy có chút quen thuộc.

Trận chiến Hắc Sa Oa mà họ cuối cùng có thể sống sót là nhờ Cố Lưu Bạch đã cực kỳ đơn giản hóa cục diện, chỉ tập trung vào tâm tính của Tán Trác Tán Phổ.

Pháp độ và lòng người... bất kể quy tắc hay biến động chính trị, dường như hắn luôn quen với việc nhìn thấu nội tâm của một người để phân tích và giải quyết vấn đề.

Nếu gộp tất cả các vấn đề ở Trường An lại thành vấn đề giữa Hoàng đế và Trưởng Tôn Vô Cực, thì muốn đoán định mọi thay đổi trong thời cuộc, chỉ cần nhìn thấu nội tâm của Hoàng đế và Trưởng Tôn Vô Cực?

Liên tục đoán đo nội tâm thực sự của hai người này?

Cưỡng ép nâng mình lên tầng cao đó, liệu có thể trở thành người ở tầng cao ấy không?

Gã tiểu lại mặc áo xanh An Quý thấy hai người nói chuyện nhỏ to rồi yên lặng lại, liền nghĩ rằng hai người bị cuộc tranh cãi vừa rồi dọa sợ. Dù gã lanh lợi, lúc này cũng chẳng biết nên nói gì.

Vì những chuyện kiểu này rất thường xảy ra tại ba nơi tu luyện của Nhược Ly Phường.

Nhược Ly Phường quản được kẻ cố ý gây rối, nhưng không quản được những quý tộc mượn quy củ để gây chuyện.

Gã nhận ra hai vị khách quý này đều là lần đầu tới đây, nên có một chuyện gã giấu chưa nói - trong ba nơi tu luyện này, nhiều khi điều kích thích nhất không phải là trận đấu giữa các tu hành giả do ba nơi mang đến, mà là trận đấu giữa các tu hành giả dưới tay của các quý nhân.

Thấy Cố Lưu Bạch và Bùi Vân Cừ tạm thời không có ý định nói chuyện với mình, gã tiểu tư An Quý luôn quan sát sắc mặt cũng dần thả lỏng.

Gã xoa xoa mấy vết bầm trên trán, ánh mắt rời khỏi khuôn mặt của hai người, hướng xuống sân trời bên dưới.

Đột nhiên, ánh mắt gã trở nên sáng rực.

Tại mép sân trời, nơi các tu hành giả thường chuẩn bị xuất hiện, đã xuất hiện vài bóng người.

Một trong số đó là một thiếu niên lớn tuổi hơn gã chút, cũng mặc áo xanh, hơi mập, có nét mặt người Hồ.

"Tri Lộc ca, hôm nay trông cậy vào huynh rồi!"

Gã thầm cổ vũ cho thiếu niên tên An Tri Lộc.

...

Đại Đường đế quốc giống như những triều đại cường thịnh trong lịch sử. Khi hưng thịnh họ thường thích nhắc đến những trận đánh thắng lớn dù yếu thế, nhưng tuyệt nhiên không nhắc đến những trận thua đau đáng lẽ không nên xảy ra.

Trận Thổ Hộ Chân Thủy mười sáu năm trước thực ra đã ảnh hưởng sâu sắc đến U Châu ngày nay.

Chẳng hạn, cái chết của lượng lớn phủ binh và tu hành giả đã khiến nạn cướp bóc ở U Châu trầm trọng hơn trước.

Việc mất các thành biên giới khiến thuế thương mại ở biên giới đông bắc của Đại Đường giảm mạnh. Điều này dẫn đến tình trạng thiếu hụt ngân sách nghiêm trọng ở các thành trọng yếu phía đông bắc, khiến binh sĩ biên quân phàn nàn.

Quân tâm bất ổn sẽ dẫn đến nhiều vấn đề nghiêm trọng hơn.

La Thanh là một ví dụ điển hình.

So với những điều Hoàng đế và các đại thần quan tâm, những đứa trẻ mồ côi từ các thành biên giới mất đi mười sáu năm trước chỉ được ít quan viên địa phương để ý tới.

Xử lý tốt những đứa trẻ này đòi hỏi không ít công sức và tiền bạc, nhưng lại không mang lại nhiều lợi ích.

Những đứa trẻ mồ côi chiến tranh sống được ở Nhược Ly Phường, dù phải cười cầu thực. Nhưng bọn chúng so với những đứa trẻ không được chăm sóc mà lang thang đầu đường, vẫn còn may mắn hơn nhiều.

Không có cha mẹ và gia tộc che chở, chúng chỉ có thể dựa vào huynh đệ và những người từng cùng nhau sống sót qua khó khăn.

Thiếu niên người Hồ hơi mập đứng cạnh sân trời tên là An Tri Lộc.

Là thủ lĩnh của những đứa trẻ mồ côi chiến tranh ở Nhược Ly Phường.

Trong nhóm những đứa trẻ mồ côi chiến tranh từng cùng nhau cầu thực, An Tri Lộc ban đầu là người bị coi thường nhất.

Vì cậu ta là người Hồ.

Cha cậu tuy từng có quân tịch, nhưng chỉ làm tạp dịch trong quân đội.

Truy ngược lên nữa, bao gồm cả cha cậu, nhóm người Hồ này ban đầu chỉ là tù binh của quân Đường.

Thế nhưng, thiếu niên từng bị coi thường nhất này đã dựa vào trí tuệ và can đảm trở thành thủ lĩnh của họ. Dù chưa bước chân vào bất kỳ nơi tu luyện nào, cậu nhóc đã trở thành người duy nhất trong nhóm họ tu hành!

Đêm nay, sau khi vượt qua trận đầu tại Đàn Kiếm Tu Sở, cậu nhóc sẽ có lần xuất hiện chính thức đầu tiên tại Vĩnh Ninh Tu Sở.

An Quý và An Tri Lộc là bạn thân nhất. Vì từ nhỏ đã được An Tri Lộc chăm sóc, và không biết tên họ của cha mẹ mình, nên An Quý cũng lấy họ An làm họ của mình.

Dĩ nhiên tên tiểu lại hiểu rõ hơn ai hết An Tri Lộc đã chịu đựng bao nhiêu khổ cực.

An Quý thậm chí biết rằng, nguyên nhân quan trọng nhất khiến ba Tu Sở này quyết định dùng kế sách thu nạp trẻ mồ côi chiến tranh để thuyết phục các quan viên. Đó là vì An Tri Lộc đã liều mạng chặn xe ngựa của một vị Đại nhân ở Nhược Ly Phường, bất chấp nguy cơ bị đánh chết.

Nghĩ đến điều này, An Quý không khỏi đỏ hoe mắt.

Bùi Vân Cừ nhạy cảm nhận ra sự khác thường của gã tiểu tư áo xanh.

Quay đầu thấy mắt gã đỏ hoe, Bùi Vân Cừ lại hiểu lầm, nghĩ rằng An Quý bị đau vì mình ném bạc trúng trán.

"Cũng quá yếu đuối rồi chứ?"

Nàng không nói hai lời, lại ném thêm một mảnh bạc vụn, nhưng lần này là vào ngực An Quý.

An Quý lập tức tỉnh táo lại.

Gã nhất thời không hiểu tại sao Bùi Vân Cừ lại ném bạc vào mình.

Nhưng gã nhận ra rằng Bùi Vân Cừ và Cố Lưu Bạch dường như không khó nói chuyện.

Vì vậy, gã do dự một chút, rồi không kìm được nhẹ giọng: "Hai vị khách quý có thể giúp một việc được không?"

"?" Bùi Vân Cừ ngẩn người, "Giúp việc gì?"

"Lát nữa sẽ có một người huynh đệ của ta ra sân đấu với người khác, ta muốn đặt cược cho hắn thắng." An Quý lấy hết can đảm nói khẽ: "Không phải vì muốn thắng bạc, chỉ là muốn cổ vũ tinh thần vị Đại ca ấy. Huynh ấy cũng là trẻ mồ côi chiến tranh, đi đến bước này không dễ dàng. Chỉ là loại người như chúng ta không được phép đặt cược."

"Là tên người Hồ đó sao?"

Theo ánh mắt của An Quý, Bùi Vân Cừ và Cố Lưu Bạch nhìn thấy thiếu niên người Hồ hơi mập đang hăng hái chuẩn bị ra sân.

"Dù là người Hồ, nhưng cha mẹ anh ấy đều hy sinh tại thành biên giới vì Đại Đường chúng ta." An Quý nói: "Anh ấy tên An Tri Lộc, nếu có quý nhân nâng đỡ, chắc chắn sẽ có thành tựu không tầm thường."

"Có chắc chắn vậy không?"

Bùi Vân Cừ cười, trêu ghẹo: "Vậy ngươi muốn chúng ta giúp đặt bao nhiêu lượng bạc cược hắn thắng?"

"Chỉ là để bày tỏ sự ủng hộ huynh ấy, thật sự không phải vì tiền bạc. Nếu đặt cược nhiều quá, người ngoài biết được e rằng sẽ nghĩ chúng ta nắm được tin tức nội bộ gì đó, tự mình người trong nhà lại đi ủng hộ người trong nhà.” An Quý xấu hổ đưa cho Bùi Vân Cừ một mảnh bạc vụn, “Giúp ta đặt cược một mảnh bạc vụn này là được.”

“Ngươi làm việc cũng có chừng mực đấy.” Bùi Vân Cừ nhìn An Quý, cảm thấy hơi thuận mắt, nàng chợt động lòng muốn nâng đỡ người này. Nhìn mảnh bạc vụn mà An Quý đưa tới trước mặt, nàng khinh thường cười cười, “Sao? Chẳng lẽ số bạc tôi đã tặng ra còn có thể thu về sao?”

An Quý ngẩn người, không hiểu ý nghĩa trong lời nói của Bùi Vân Cừ.

Bùi Vân Cừ khoát tay, khinh thường nói: “Đã đưa cho ngươi thì ngươi cứ giữ lấy. Một mảnh bạc vụn nhỏ như vậy cũng đáng giá nửa quan tiền đồng. Lát nữa ta sẽ giúp ngươi đặt thêm một quan tiền đồng để cá cược vào An Tri Lộc. Nếu thắng thì coi như của ngươi, nếu thua thì tính là của ta.”

“Thế nào có thể làm phiền quý nhân như vậy!”

An Quý vội vàng lắc đầu, định nói thêm nhưng Cố Lưu Bạch mỉm cười, nói: “Ngươi mà nói thêm nữa, nàng ấy sẽ giận đó.”

“Đa tạ hai vị quý khách!”

Ánh mắt An Quý tràn đầy vẻ biết ơn, hắn nhanh chóng lui ra ngoài cửa, nhỏ giọng dặn dò vài câu.

Chốc lát sau, một tiểu lại áo xanh chạy tới mang theo hai bình rượu.

Cố Lưu Bạch chỉ khẽ ngửi mùi rượu, rồi ghé sát tai Bùi Vân Cừ mỉm cười nói, “Hai bình rượu này từ Ba Tư tới, ít nhất phải trị giá hai quan tiền đồng.”

“Ta thấy người này khá hợp nhãn, dù sao cũng cần người chạy việc. Chi bằng đợi tới lúc đó ta dẫn hắn về Trường An?” Bùi Vân Cừ nhẹ giọng nói, không hề lộ chút biểu cảm.

Cố Lưu Bạch liếc nhìn nàng một cái, “Từ bao giờ mà việc dùng người của Bùi tiểu thư lại cần bàn bạc với ta?”

“Cũng đúng.” Bùi Vân Cừ kiêu ngạo cười cười.

“Huynh trưởng của ta, An Tri Lộc, vừa mới vượt qua cuộc thi đấu ở Đàn Kiếm Tu Sở, lát nữa hắn sẽ ra trận đầu tiên. Đối thủ của hắn là Quan Sơn Khách, đã thi đấu hai trận tại Vĩnh Ninh Tu Sở của chúng ta. Kết quả trước đó là một thắng một thua.” An Quý vừa rót rượu cho hai người, vừa thấp giọng nói, “Theo ta thấy, thực lực của hai người tương đương nhau, ai thắng ai thua thật khó mà đoán được.”

“Sợ chúng ta thua tiền sao?” Bùi Vân Cừ xoay xoay chiếc ly rượu, thấy chất rượu màu hổ phách trong ly đều đặn bám trên thành ly, mùi hương trái cây và rượu đậm đặc xông vào mũi, nàng liền biết lời Cố Lưu Bạch nói không sai, hai bình rượu này chắc chắn trị giá hai quan tiền đồng.

“Hai vị quý khách chắc hẳn không thiếu tiền, nhưng ta đương nhiên muốn hai vị thắng lớn.” An Quý cười nói, “Thắng tiền luôn vui hơn thua tiền mà.”

“Mải mê lo chuyện vặt, sao vẫn chưa bắt đầu.” Bùi Vân Cừ nhìn khắp các gian phòng thanh nhã và sân trời xung quanh đã đầy người, uống hai ly rượu liền cảm thấy mất kiên nhẫn.

Từ trước đến nay đều là người khác chờ nàng, nào có chuyện nàng chờ người khác.

“Sắp rồi.” An Quý đột nhiên cười cười, “Hai vị quý khách, thường thì lúc này sẽ có trò hay để xem.”

Trò hay gì?

Bùi Vân Cừ hiếu kỳ, nhưng còn chưa kịp hỏi thì nghe dưới kia có người lớn tiếng cười lạnh, “Nhìn gì?”

“Nhìn ngươi thì sao?”

“Tên khốn nhà ngươi có phải muốn ăn đòn không?”

“Sao? Chẳng lẽ đầu ngươi cứng hơn nắm đấm của ta?”

“Hai đứa mình thử sức xem?”

“Không đánh không được!”

Bùi Vân Cừ và Cố Lưu Bạch trơ mắt nhìn hai người nhảy xuống sân trời.

“Những người ngồi gần sân trời phần lớn đều rất gan dạ, thích mùi máu tanh, nên chỉ cần nhìn không vừa mắt nhau, rất dễ xảy ra xô xát.” An Quý cười tủm tỉm giải thích nhỏ nhẹ, “Đôi khi có kẻ lắm chuyện cố tình gây sự bằng lời nói. Có một số nhân vật giang hồ giỏi múa đao vung kiếm nhưng đầu óc không mấy thông minh, bị kích động một chút là lao vào đánh nhau. Trong mười ngày thì có bảy tám ngày như vậy, khách quen đều quen rồi. Xem xong màn này, vở chính sẽ bắt đầu.”

“Là sao!”

Bùi Vân Cừ cũng hứng thú, chỉ vào một nam tử cường tráng lớn tiếng gọi, “Vị huynh đài này trông như có thân lực trời sinh, ta đặt cược vào ngươi!”

Nam tử cường tráng, cơ bắp cuồn cuộn như sắt thép lập tức bật cười ha hả, hướng về phía Bùi Vân Cừ chắp tay vái chào.

Cố Lưu Bạch lại nhìn An Quý, mỉm cười, “Trong mười ngày có bảy tám ngày như vậy, ta thấy không chừng là các ngươi ở Tu Sở cố ý xúi giục?”

An Quý nhếch miệng, nháy mắt cười nói, “Việc này ta không rõ, nhưng nếu quý khách muốn quản lý một Tu Sở như thế này, đảm bảo sẽ đông khách, kiếm bộn tiền.”

Cố Lưu Bạch cười cười, không đáp lại. Bùi Vân Cừ ngược lại quay đầu nhìn Cố Lưu Bạch, “Hay là đến Trường An, ta mở cho ngươi một Tu Sở như vậy?”

“Cũng được.” Cố Lưu Bạch mỉm cười, “Ta thích nhất là hưởng lợi mà chẳng cần động tay.”

“Đồ khốn, được tiện nghi còn tỏ vẻ.”

Bùi Vân Cừ lạnh lùng hừ một tiếng.

Loại lời này người khác coi như nói đùa cho qua, nhưng nàng Bùi Vân Cừ là hạng người gì.

Nói mở cho thì sẽ mở cho.

Lúc này, hai người trong sân trời đã bắt đầu đánh nhau.

Hai người tính tình đều nóng nảy, nhưng khi động thủ lại không hề hấp tấp.

Nam tử cường tráng cơ bắp như sắt thép toàn thân phát ra ánh sáng đen, cả người bao phủ trong lớp chân khí hộ thể dày đặc. Chỉ trong vài nhịp thở, toàn thân giống như khoác lên một lớp áo giáp sắt nặng nề.

“Lục phẩm?”

Bùi Vân Cừ hết sức kinh ngạc.

Dù ở Trường An, cũng không thể tùy tiện hai người khách nhảy lên mà đã xuất hiện một tu sĩ lục phẩm.

“Không phải lục phẩm, là ngũ phẩm.” Giọng Cố Lưu Bạch lại vang lên bên tai nàng, “Người này tu luyện công pháp của tộc Thiết Lặc trước đây. Loại công pháp này không có tên chính thức, tu luyện khá phức tạp. Suốt bốn mùa đều phải đứng tấn trên suối lạnh để tu luyện, dùng khí lạnh kích thích chân khí. Chân khí ngũ phẩm trông như lục phẩm. Dường như chân khí chảy trên bề mặt cơ thể, nhưng thực tế chỉ là khí lạnh tích tụ trong huyết mạch bị ép ra ngoài. Loại chân khí này không mạnh mẽ như chân khí hộ thể lục phẩm.”

Đối thủ của nam tử cường tráng là một gã đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, sắc mặt tím đỏ, thân hình cũng rất vạm vỡ, chỉ thấp hơn nam tử cường tráng nửa cái đầu.

“Đồ tà ma ngoại đạo.”

Thấy nam tử cường tráng phát ra chân khí hộ thể ào ạt, gã đàn ông sợ hãi. Nhưng ngay sau đó nhận ra đối phương chỉ là ngũ phẩm, liền mắng một câu, không hề tỏ ra sợ hãi.

Toàn thân gã không có gì thay đổi, nhưng khi đưa tay ra, làn da ẩn ẩn lưu chuyển dòng khí màu xanh và đen.

Hai tay của gã lúc thì xanh, lúc thì đen, vô cùng quái dị.

“Tên khốn nhà ngươi dám gọi ta là đồ tà ma ngoại đạo?”

Gã đàn ông khôi ngô nhảy lùi lại một bước dài, sắc mặt biến đổi: "Còn có thứ tà môn nào hơn cái độc thủ của ngươi không? Thứ này bình thường có thể mang ra đánh nhau được sao?"

Tên hán tử mặt đỏ tía tai cười khẩy: "Thế còn dám đụng nữa không?"

Gã khôi ngô cụt hứng nhảy về chỗ ngồi ban nãy, lầm bầm: "Đánh gì mà đánh, bị dính một cái độc này của ngươi, uống thuốc mấy năm chưa chắc đã giải được. Mẹ kiếp, ngươi tự đi mà đánh với lũ Thổ Phồn đi, tự dưng lại đánh nhau với người nhà làm gì."

"Ngươi cũng thú vị đấy, uống vài bầu rượu không?" Tên hán tử mặt đỏ bắt đầu thấy thuận mắt gã kia.

"Miễn là không chết." Gã khôi ngô quay đầu gọi rượu.

"Không đánh nữa à?" Bùi Vân Cừu bực tức hét lên với gã khôi ngô: "Vị huynh đài kia, ta thấy ngươi vẫn ổn mà."

"Không, thứ này thực sự không thể đụng vào, đụng một cái là trúng độc liền." Gã khôi ngô thành thật thừa nhận mình sợ.

"Trúng độc thì trúng độc, có gì phải sợ! Cứ làm tới!" Bùi Vân Cừu đứng xem, càng thích những chuyện lớn.

Gã khôi ngô bất lực liếc nàng một cái: "Trông thì đẹp đấy, nhưng đầu óc hình như không được tốt lắm."

"Gì cơ? Đầu óc ta không tốt?"

Nếu không phải Cố Lưu Bạch kéo lại, nhắc nhở Bùi Vân Cừu rằng hiện tại nàng đang đội lốt Đoạn Ái, chắc chắn nàng đã nhảy qua lan can rồi.

"Ù Ù Ù..."

Đột nhiên tiếng kèn vang lên.

Giống như kéo người ta vào chiến trường máu lửa.

An Quý thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Hai vị quý khách, trận đấu ở Vĩnh Ninh Tu Sở sắp bắt đầu."

Lời An Quý vừa dứt, tiếng nhạc cụ như tacta, tỳ bà, kèn hồ, sáo Khương, đàn tranh, sáo ngang, và khèn đột nhiên xen lẫn vang lên. Giai điệu bi thương giống như gió thổi qua góc biên thành, len lỏi vào tâm can mỗi người.

"Say nằm trên chiến địa quân chớ cười, từ xưa chinh chiến mấy ai về..." Theo tiếng nhạc, vài cô gái Hồ diện mỏng che mặt bắt đầu múa ở mép sân trời.

"Còn có những màn trình diễn hoa mỹ này nữa sao?"

Bùi Vân Cừu không ngờ lại có một buổi lễ trang trọng đến thế.

Không thể phủ nhận rằng bất kỳ ai từng trải qua chiến tranh, khi nghe tiếng nhạc này, ký ức rất dễ dàng bị cuốn vào dòng hồi tưởng.

Không thể không thừa nhận, không khí được tạo ra quả thật xuất sắc.

Một thư sinh áo trắng phong thái phiêu dật bước lên sân khấu, hắng giọng, đọc lời chúc mừng chào đón tất cả các vị khách. Sau đó giữa tiếng ồn ào mọi người gõ bàn và lan can, giới thiệu hai bên tham gia trận đấu đầu tiên hôm nay.

An Tri Lộc và Quan Sơn Khách chính thức xuất hiện.