Chương 58: Bài học đầu tiên của Long Bà
Hoa Thương Minh cả đêm không chợp mắt.
Để tránh cho Trâu lão phu nhân phải lo lắng, buổi tối không tiến hành thẩm vấn Trâu Thoa Y và những người khác. Tuy nhiên, thân phận của những kẻ đi theo Trâu Thoa Y và Ngô Quản sự đã được điều tra rõ ràng.
Ngoài Hắc Giao kiếm chủ đã chết, trong đoàn xe của Trâu Thoa Y lại còn có hai tu sĩ Lục Phẩm!
Hai tu sĩ này đều không phải là người cung phụng của Trâu gia, mà đến từ Vân Trung quận.
Trâu Thoa Y xuất thân từ chi thứ tư của Trâu gia, tại U Châu chỉ quản lý một xưởng giấy, quyền thế không lớn. Còn Ngô Quản Sự thì đảm nhiệm mọi việc tạp vụ trong phủ họ Trâu. Hai người này lại có thể huy động được một tu sĩ Thất Phẩm và hai tu sĩ Lục Phẩm đi theo đoàn xe, điều này không cần suy nghĩ nhiều cũng biết rằng phía sau có ẩn tình sâu xa.
Tuy nhiên, điều thực sự khiến Hoa Thương Minh mất ngủ cả đêm chính là những thông tin quân tình từ phía Hắc Sa Oa.
Thông tin quân tình mới nhất đặc biệt đề cập rằng, một thiếu niên tóc xanh mắt lục họ Cố cùng đồng bọn mới là nguyên nhân chính khiến đại quân Thổ Phồn phải vội vàng rút lui.
Có tin tức khẳng định rằng, thiếu niên họ Cố này chỉ bằng sức một mình đã giết chết Cách Tang - nhân vật được nhắc đi nhắc lại trong hồ sơ của biên quân.
Cách Tang chính là yếu tố then chốt khiến quân Đường thua trận nhiều lần.
Thiếu niên mắt lục họ Cố, đơn thương độc mã giết chết Cách Tang!
Những lời này cộng với cú đấm của Hạ Hỏa La khiến vị Đô úy triều Đường từng trải này rơi vào trạng thái kinh ngạc không thể diễn tả bằng lời.
Hắn không thể tin được vào thông tin quân tình trước mắt. Hắn cũng không dám liên hệ trận đại chiến ở Hắc Sa Oa với thiếu niên đang ở trong doanh trại của mình.
Nhưng trong cơ thể hắn lại có một giọng nói khác đang nhắc nhở rằng điều này không sai.
Như vậy, họ đã đi qua Dương Quan thẳng tới Long Lặc Tử trấn sau trận Hắc Sa Oa!
Những vết thương trên người họ chính là để lại từ Hắc Sa Oa.
Cách Tang ít nhất cũng là Thất Phẩm trung thượng!
Thiếu niên này đã đơn độc giết chết Cách Tang.
Tu vi của hắn đáng sợ đến mức này ư?
Hoa Thương Minh cảm thấy bản thân hắn vẫn chưa đủ kính trọng Cố Tiên sinh. Dù hắn đã tỏ ra tôn trọng thiếu niên này nhưng hình như vẫn có thể tôn trọng hơn nữa.
Đúng lúc hắn quyết định đi xem Lão phu nhân và Trâu Gia Nam, thì một thân tín bước vào lều báo rằng Cố Lưu Bạch và Hạ Hỏa La vừa rời khỏi khu vực doanh trại.
Hoa Thương Minh có một chút kích động muốn đi theo xem họ làm gì, nhưng sau khi hít một hơi thật sâu, hắn vẫn đè nén ý nghĩ này xuống.
...
Ban đầu Cố Lưu Bạch cũng không biết ý tứ của Long Bà khi bảo Hạ Hỏa La dẫn mình đi theo là gì.
Cho đến khi Long Bà dừng lại sau một bức tường đổ, bảo Hạ Hỏa La bước tới, hắn chợt nghĩ đến một khả năng.
Bà ấy dạy hắn đao pháp hôm nay là muốn trực tiếp đánh với Hạ Hỏa La để cho hắn xem!
Cố Lưu Bạch cũng vì suy nghĩ này mà toàn thân run lên.
Hắn đã xem trận chiến giữa Phùng Thúc Thanh và Âm Thập Nương.
Và nhận định giống Trần Đồ.
Phùng Thúc Thanh tuy đạt tới cảnh giới Bát phẩm nhưng thần thông đó quả thực kém hơn một chút.
Âm Thập Nương thắng hắn rất dễ dàng.
Loại trận chiến bát phẩm này không có gì đặc sắc, không có gì kích thích.
Nhưng Hạ Hỏa La lợi hại đến mức nào, hắn rất rõ.
Đó là Kim Cương Bất Hoại, thần thông mạnh nhất trong Phật tông.
Long Bà gọi Hạ Hỏa La đến sáng nay, chẳng lẽ bà cho rằng chỉ có đối thủ như Hạ Hỏa La mới có thể giúp hắn hiểu được chân ý của đao pháp bà?
Ở rìa khu vực doanh trại xuất hiện bóng dáng của Âm Thập Nương.
Âm Thập Nương đang canh gác.
Có lẽ Long Bà không muốn ai ngoài Cố Lưu Bạch nhìn thấy trận chiến này.
Trong phạm vi Đại Đường, theo lời Âm Thập Nương trước đây, Trường An và Lạc Dương xác định có sáu người Bát Phẩm. Ở nơi khác trong Đại Đường còn một người nữa, kể cả Phùng Thúc Thanh và Âm Thập Nương thì cũng chỉ có chín người.
Hiện tại ở khu vực này, lại có ba người Bát Phẩm.
Đều là người của mình.
Cố Lưu Bạch miệng há hốc không ngậm lại được.
Hạ Hỏa La không như hắn nghĩ lung tung.
Thậm chí hắn cũng không chú ý đến Âm Thập Nương đang canh gác.
Toàn bộ sự chú ý của hắn lúc này đều tập trung vào Long Bà.
Bàn tay phải của Long Bà từ từ rút ra khỏi ống tay áo, trong tay bà cầm một thanh đao.
Mắt Cố Lưu Bạch không tự chủ được mà mở to.
Một thanh đao chẻ củi.
Nhìn qua thì nó là một thanh đao chẻ củi rất bình thường.
Trên khuôn mặt thường ngày ít biểu cảm của Hạ Hỏa La xuất hiện vẻ nghiêm trọng.
Hắn cũng cho rằng đó là một đao chẻ củi bình thường.
Nhưng khi bàn tay phải của Long Bà cầm nó rút ra khỏi ống tay áo, hắn cảm nhận được khí tức nguy hiểm.
Hắn thậm chí không cảm nhận được dòng chảy của chân khí, không cảm nhận được bất kỳ sự thay đổi nào của không khí xung quanh, không có bất kỳ dao động khí cơ nào. Trong cảm nhận của hắn, Long Bà giống như một người già bình thường.
Tuy nhiên, đao chẻ củi trong tay bà ấy đã bắt đầu truyền vào lực lượng sức mạnh đáng sợ.
Thân đao phát ra âm thanh khác thường, giống như có vô số bàn tay nhỏ bên trong đang kéo rách.
Những vết sẹo trên mặt và cổ của Hạ Hỏa La đều sáng lên.
Máu trong cơ thể hắn như lập tức chuyển hóa thành chất lỏng màu vàng, chân khí mạnh mẽ chạy qua kinh mạch của hắn, thấm đều ra khỏi huyết nhục.
Cơ thể của Long Bà đột nhiên di chuyển.
Toàn thân bà lặng lẽ bay lên, trên đao chẻ củi xuất hiện nhiều hoa văn phát sáng. Thân đao rung động mạnh trong không khí, giống như biến thành một con quái vật kinh khủng.
Nhưng chuôi đao trong tay bà lại cực kỳ ổn định, không hề rung động chút nào.
Động tác của bà trong mắt Cố Lưu Bạch rất rõ ràng, dường như cũng không nhanh lắm, chỉ là một đao bình ổn chém về ngực Hạ Hỏa La.
Tuy nhiên, khi nắm đấm của Hạ Hỏa La đánh ra phía trước, một luồng chân khí đáng sợ nổ tung trước nắm đấm của hắn. Vụ nổ hóa thành một đóa sen màu vàng có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Phía bên kia, thanh đao chẻ củi bỗng như biến thành vô số lưỡi đao bay trong không khí.
Vô số bóng đao mang theo hoa văn ánh sáng, giống như một cơn gió cuốn qua làm đóa sen vàng tan vỡ. Trên người Hạ Hỏa La phát ra tiếng xè xè, trên quần áo xuất hiện nhiều vết rách, da thịt bên trong xuất hiện những vết trắng.
Long Bà nhẹ nhàng dừng lại.
Ầm một tiếng vang lớn, bức tường đổ phía sau bà ấy bị nổ tung.
Hạ Hỏa La từ từ thu nắm đấm, nhìn những vết rách trên người mình, trầm tư vài hơi thở, rồi bước đến bên cạnh Cố Lưu Bạch, nói: "Bà ấy chưa dùng hết sức, ta cũng chưa dùng hết sức."
Cố Lưu Bạch suy nghĩ một chút, chưa kịp nói gì, Hạ Hỏa La lại bổ sung một câu, "Đúng là một đao chẻ củi bình thường."
Khi ấy, Long Bà mỉm cười với Cố Lưu Bạch, rồi ném con dao phay trong tay mình qua.
Cố Lưu Bạch tiếp lấy con dao phay, chỉ liếc mắt nhìn một cái đã chìm vào trầm tư.
Đây đích thị là một con dao phay bình thường.
Nhưng lúc này nó đang ở trong trạng thái rất đặc biệt.
Trên thân dao đã xuất hiện vô số vết nứt nhỏ li ti. Những vết nứt này cũng thật kỳ lạ, mờ mờ ảo ảo, như sắp vỡ mà chưa vỡ.
Khi hắn ngẩng đầu lên đầy thắc mắc nhìn về phía Long Bà, thì phát hiện bà đã quay người bỏ đi. Bài học đầu tiên về đao pháp hôm nay, đối với bà coi như đã hoàn thành.
Hỏa La cũng lập tức rời đi.
Năm xưa Cố Lưu Bạch ngay từ đầu đã không tu luyện pháp môn của hắn. Vậy nên, trên con đường tu hành của Cố Lưu Bạch, hắn cũng không cần phải cung cấp bất kỳ sự lĩnh ngộ hay kiến giải nào. Bằng không điều này có thể sẽ gây ảnh hưởng bất lợi cho Cố Lưu Bạch.
Dù là cùng một pháp môn, nhưng do kiến giải khác nhau, kết quả tu luyện cũng có thể thiên hình vạn trạng, mỗi người một khác.
Huống hồ pháp môn của hắn luôn bị một người nào đó đánh giá là pháp môn khá vụng về.
Và còn một lý do quan trọng nhất, Hỏa La cảm thấy Cố Lưu Bạch thông minh hơn mình quá nhiều.
Hai cao thủ giao đấu xong liền bỏ đi.
Chỉ còn lại Cố Lưu Bạch một mình, vô cùng bối rối.
...
Sau khi Hỏa La ra tay đêm qua, có lẽ Long Bà đã nhìn ra được pháp môn mà Hỏa La tu luyện là gì.
Long Bà mời Hỏa La đến để trình diễn nhát đao kia, có lẽ bà cảm thấy như vậy rất ổn thỏa?
Bởi vì nếu đổi lại là bà và Âm Thập Nương giao đấu, có thể sẽ có người bị thương trong hai người họ. Hơn nữa Âm Thập Nương, hoặc là không rút kiếm thật sự, còn một khi rút kiếm thì tuyệt đối nhanh như chớp. Cái này dùng để làm mẫu có lẽ không thích hợp.
Còn về con dao phay bình thường này...
Nghĩ đến vô số bóng đao lướt qua như cơn gió, hắn trực giác cảm thấy Long Bà hôm nay dường như không phải muốn trình diễn chiêu thức gì là trọng điểm.
Thế thì là thứ gì khác?
Cố Lưu Bạch nghĩ mãi, thử vận chuyển chân khí, vung con dao phay trong tay, cuối cùng hắn chợt hiểu ra.
Con dao phay trong tay mang lại cho hắn cảm giác vô cùng mong manh, như thể sẽ nổ tung bất cứ lúc nào.
Dường như chỉ cần chân khí của hắn lưu chuyển quá mạnh mẽ, sẽ khiến dòng chân khí quán chú vào con dao này vượt quá giới hạn nhất định. Khi đó, con dao này sẽ giống như bức tường phía sau lưng Long Bà, sụp đổ, nổ tung thành mảnh vụn.
Cố Lưu Bạch giãn đôi mày ra, ánh mắt sáng lên.
Bài học đầu tiên mà Long Bà dạy cho hắn, hẳn là ranh giới vi diệu giữa việc kết hợp chân khí với vật phàm.
Người tu hành không chỉ cần hiểu rõ binh khí của mình, thuần thục kỹ năng của mình, mà còn phải cực kỳ chính xác trong việc kiểm soát chân khí của bản thân.
Không cần suy nghĩ, cũng phải nắm rõ chân khí của mình.
Người tu hành nào lại không hiểu rõ và quen thuộc với chân khí của mình cơ chứ.
Nhưng có vẻ như qua việc quan sát hắn bấy lâu nay, kể cả những trận chiến của hắn tại Hắc Sa Oa, bà ấy cảm thấy hắn vẫn chưa đạt được tiêu chuẩn trong phương diện này.
Chưa đủ tinh tế, chưa đạt chuẩn của bà ấy.