Skip to main content

Chương 23: Pháp phi tá bất dụng

Cố Lưu Bạch khom người xuống đất, dùng ngón tay gõ nhẹ trên nền tuyết. Tuyết phát ra những tiếng "bộp bộp", giống như đang nói với hắn “tốt, tốt, tốt”.

Vì vậy, Cố Lưu Bạch tỏ vẻ rất hài lòng.

"Băng đã đông cứng lại rồi, không dễ làm tổn thương xương cốt ngựa được."

Khi hắn đứng dậy nói chuyện, Trần Đồ chợt nhận ra rằng Cố Lưu Bạch đã thay một đôi giày da bò khác.

Đôi giày này so với đôi trước kia mà hắn mang trông cũ kỹ hơn, lại còn bóng nhờn.

"Ngươi không thể sạch sẽ một chút được sao?" Trần Đồ không kiềm chế được mà nhíu mày.

So với Cố Lưu Bạch toàn thân lấm lem, thì Trần Đồ trông sạch sẽ như thể sắp bước vào động phòng hoa chúc vậy.

Cố Lưu Bạch kiên nhẫn giải thích: "Ở đây nếu giữ sạch sẽ quá sẽ dễ bị bệnh."

Trần Đồ lập tức nghĩ đến căn bệnh "Hắc nhãn tật", sắc mặt hắn lập tức trở nên đen sì.

Hắn cảm thấy Cố Lưu Bạch lại đang ám chỉ mình.

Lúc này, Cố Lưu Bạch đang nhìn xung quanh. Bây giờ sắp chuẩn bị xuất phát rồi nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng Từ Thất đâu cả.

"Không cần để ý đến hắn. Đôi khi hắn ở gần, đôi khi hắn không có mặt, nhưng hắn luôn đi theo." Âm Thập Nương đoán được ý của Cố Lưu Bạch, liền trả lời dứt khoát: "Một năm chúng ta cũng chẳng gặp hắn mấy lần."

"Một tháng có gặp được một lần không?"

"Cũng gần như vậy."

"Từ Thất không dùng ngựa?"

"Hắn không cần. Ta và Long Bà cũng không cần ngựa. Đến cả Lam Ngọc Phượng, nàng ấy không cần ngựa cũng có thể theo kịp, nên cũng chẳng cần thiết cho lắm."

Khi nói câu này, Âm Thập Nương luôn chú ý phản ứng của Cố Lưu Bạch. Khi hắn nghe nói nàng và Long Bà không cần ngựa, hắn không hề có biểu hiện gì đặc biệt. Chỉ khi nghe nói đến Lam Ngọc Phượng cũng không cần ngựa, tên này mới tỏ vẻ hơi ngạc nhiên.

Tuy nhiên, sau đó Cố Lưu Bạch cũng không hỏi thêm gì, chỉ gật đầu nói: "Đôi giày này của ta đi rất tốt, ta cũng không cần cưỡi ngựa."

Trần Đồ nhìn đôi giày của hắn mà cảm thấy khó chịu toàn thân. Hắn cũng lười vạch trần Cố Lưu Bạch, chỉ tiện miệng hỏi: "Hai người huynh đệ của ngươi đâu? Không phải nói là sẽ dẫn họ cùng đi sao?"

"Châu Lữ Nhi hôm qua đã xuất phát trước rồi, Hạ Hỏa La sẽ gặp các ngươi giữa đường." Cố Lưu Bạch vừa kiểm tra ngựa và hành lý vừa trả lời.

Những con ngựa này là do Hạ Hỏa La chuẩn bị sẵn, tổng cộng có mười lăm con, đều là ngựa Đại Uyển. Tốc độ tuy không bằng ngựa đen của kỵ binh Đột Quyết là Hỏa Phi Long, nhưng khả năng chịu tải và sức bền thì không kém chút nào.

"Hắn sẽ gặp chúng ta giữa đường?"

"Đúng vậy, hai ngày nữa có thể sẽ có một trận tuyết lớn, đi sang bên đó dễ bị lạc hướng."

"Ngươi biết cả việc hai ngày nữa sẽ có tuyết rơi?" Trần Đồ cảm thấy điều này thật vô lý.

"Không phải ta, mà là Chiêm Tinh Sư từ Thái Sử Cục báo lại." Cố Lưu Bạch giải thích: "Sau khi Quý thúc nhắc nhở ta, ta đã sai người đi xác minh. Lần này, Hoàng đế hình như rất coi trọng việc bàn giao chiến mã, không phải chọn ngày một cách tùy tiện. Thực ra, sớm đã có người từ Thái Sử Cục tới để chuẩn bị. Ta đoán đến lúc đó, trong thành Trường An cũng sẽ có vài vị quý nhân theo đến. Chính vì vậy, khi nào đến nơi, cần phải nhờ Kiều Hoàng Vân giúp chúng ta thay đổi diện mạo. Nếu không, sau này khi đến Trường An, chúng ta sẽ bị phát hiện ra ngay."

Trần Đồ chớp mắt hai cái đầy thất vọng, rồi không nói gì nữa.

Hắn cảm thấy tâm trạng nặng nề.

Căn bệnh "Hắc nhãn tật" mà Cố Lưu Bạch nhắc đến hẳn không phải là lời đe dọa suông. Sáng nay khi thức dậy, hắn đã cảm thấy cơ thể nặng nề hơn bình thường, nước tiểu cũng vàng hơn hẳn.

Thực tế, hành lý của Cố Lưu Bạch khá nhiều, hắn dùng ba con ngựa để chở đồ.

Thêm vào đó là những thứ Hạ Hỏa La đã chuẩn bị sẵn cho họ trên đường, gồm cả lều trại. Có mười lăm con ngựa chở đồ, trông họ cũng giống như một đoàn thương nhân chính hiệu.

Đoàn "thương nhân" này sau khi rời khỏi Minh Bá Pha, Cố Lưu Bạch lúc này mới cùng Âm Thập Nương và Long Bà rời đi.

Tuyết đã đóng băng cứng, thân hình Cố Lưu Bạch lại không nặng. Mỗi bước chân của hắn chỉ để lại dấu vết rất nông.

Gió mạnh từ phương Bắc thổi tới, những hạt tuyết nhỏ trong gió chạm vào mặt tuyết, tạo thành những vết vảy trắng khổng lồ. Sau đó, những dấu chân này cũng sẽ liền nhanh chóng bị xóa đi.

Âm Thập Nương cố tình đi chậm hơn Cố Lưu Bạch khoảng 2 thước.

Theo nhận thức của nàng, chỉ riêng trong đế quốc Đại Đường đã có hơn trăm loại pháp môn luyện khí. Nhưng cho dù là bí thuật truyền từ thời Tiên Tần bởi các đạo sĩ luyện khí, hay các pháp môn truyền từ Tây Vực hoặc hải ngoại, cũng chỉ có khoảng ba mươi loại được coi là pháp môn nội gia thượng thừa. Chúng có thể được dùng để rèn luyện lục phủ ngũ tạng, khiến tinh thần và sức lực người luyện vượt xa người bình thường.

Trong ba mươi loại pháp môn này, có một vài loại đặc biệt nhấn mạnh sự hòa hợp giữa thân, pháp và ý. Thân pháp độc đáo kết hợp với kỹ thuật hô hấp và điều tiết khí, cộng thêm ý niệm của bản thân để điều chỉnh dẫn dắt máu thịt trong cơ thể. Những loại pháp môn đặc biệt này, không chỉ giúp máu lưu thông đến tận những vị trí nhỏ nhất, mà còn có thể cải thiện nội tạng và loại bỏ bệnh tật. Chúng cũng giúp tăng cường và điều chỉnh các huyệt vị quan trọng trong cơ thể.

Lương Phong Ngưng ban đầu là giáo đầu của Sơn Âm Vệ, đội quân thân vệ tinh nhuệ nhất của Tiết độ sứ U Châu, là lực lượng tinh nhuệ trong tinh nhuệ.

Binh sĩ tinh nhuệ của Sơn Âm Vệ, tu luyện pháp môn là "Dưỡng Long Quyết".

"Dưỡng Long Quyết" quả thực là môn nội công nhấn mạnh sự hòa hợp thân, pháp và ý. Nhưng Âm Thập Nương có thể chắc chắn rằng, thân pháp của Dưỡng Long Quyết gọi là "Long Hành", mỗi bước đều ngẩng cao đầu, xương cốt được tôi luyện, nhưng dáng vẻ vẫn nhẹ nhàng. Trong lúc di chuyển liên tục, từng phần máu thịt trên lưng đều có sự co giãn đặc biệt, giống như từng sợi máu thịt đang được nén lại vào bên trong. Kỹ thuật hô hấp thổ nạp cũng rất dài, khi luyện đến cảnh giới cao thâm, khí tức thở ra giống như du long.

Nàng chưa từng gặp Lương Phong Ngưng, nhưng nếu hắn là giáo đầu của Sơn Âm Vệ, thì hắn sẽ là nhân vật như vậy. Khi chém giết trên chiến trường, chỉ cần một luồng chân khí phóng ra từ hơn mười bước cũng đủ làm mù mắt đối thủ.

Việc Cố Lưu Bạch không cưỡi ngựa mà tình nguyện đi bộ rõ ràng là để tu luyện, và có lẽ hắn đang ở một giai đoạn quan trọng nào đó.

Nhưng cách hô hấp và bước chân của hắn lại rất tùy tiện, hoàn toàn không giống như đang tu luyện.

Nếu không phải nàng đã chắc chắn rằng Cố Lưu Bạch đang trong trạng thái tu luyện, cộng thêm sự cảm nhận đặc biệt về pháp môn luyện khí giữa các cao thủ. Thì thực sự nàng cũng không chắc chắn được có phải hắn đang luyện công không.

Lúc này, toàn thân Cố Lưu Bạch tỏ ra vô cùng tự tại, thậm chí như thể cả thế giới xung quanh đang nhẹ nhàng nâng hắn di chuyển về phía trước.

Đã bị buộc chung thuyền, Âm Thập Nương lúc này cũng không còn quá câu nệ như lần trước, trực tiếp hỏi: "Ngươi không tu luyện Dưỡng Long Quyết, càng không thể là phương pháp quán tưởng của phái Thương Lang Kiếm, vậy ngươi tu luyện pháp môn gì? Là mâu thân ngươi truyền thụ cho ngươi sao?"

"Cũng không hẳn là mẫu thân ta truyền lại." Cố Lưu Bạch trả lời rất dứt khoát: "Một nửa là Dưỡng Long Quyết, nửa còn lại là pháp môn luyện khí từ Sư Tử Quốc. Pháp môn Dưỡng Long Quyết vốn là bí kíp tu luyện của cấm vệ quân tiền triều. Môn này uy mãnh bạo liệt có thừa, nhưng người luyện qua tuổi tráng niên thường mắc đủ loại tật bệnh. Mẫu thân ta nghĩ rằng vị khai quốc hoàng đế Đại Đường ban pháp môn này cho U Châu Sơn Âm Vệ cũng chẳng mang ý tốt. Sau đó, bà ấy cố gắng mượn được một pháp môn khác từ Sư Tử Quốc, còn ta tu luyện chính là sự kết hợp giữa hai pháp môn này."

"Mượn?"

"Đúng vậy, mẫu thân ta nói chỉ xem qua thôi, bản thân bà tuyệt đối không tu luyện, và cũng cam đoan sẽ không để người Đại Đường tu luyện. Lão hòa thượng Sư Tử Quốc khá dễ tính nên đã đồng ý. Sau khi xem xong, mẫu thân ta liền trả lại quyển kinh thư đó."

"Là pháp môn của Phật tông sao?"

"Đúng."

"Mẫu thân ngươi quả thật rất lợi hại." Âm Thập Nương suy nghĩ một lúc mới tìm ra từ ngữ thích hợp để miêu tả. Ban đầu nàng định bảo mẫu thân hắn thật gian xảo, nhưng sau đó nhận ra đây không phải vấn đề lễ độ hay không. Quan trọng là, việc có thể mượn được một pháp môn như thế từ Phật tông, ở một quốc gia xa xôi hẻo lánh, sau đó lại dung hợp nó với Dưỡng Long Quyết – điều này quả thực chẳng mấy ai làm được.

Cố Lưu Bạch gật đầu nghiêm túc, đáp: "Quách Bắc Khê năm đó nhìn thấy pháp môn ta tu luyện cũng giật mình. Trên đường đến đây, ông ấy đã nghĩ sẵn sẽ khuyên ta tu luyện phương pháp quán tưởng của phái Thương Lang Kiếm Tông. Ông ấy nói trên danh nghĩa là hai công pháp bổ trợ cho nhau, nhưng thực tế thì chẳng khác gì sáng tạo ra một công pháp mới. Quách Bắc Khê nói với mẫu thân ta, rằng ông ấy không nghĩ ở Trường An có ai có thể làm được điều này."

Âm Thập Nương hít một hơi thật sâu, hỏi: "Mẫu thân ngươi đáp lại thế nào?"

Cố Lưu Bạch nhớ lại cảnh tượng năm xưa, không khỏi bật cười, "Mẫu thân ta bảo kiếm thuật của ông ấy dùng tạm được, chỉ có điều kiến thức hơi nông cạn."

Âm Thập Nương trầm ngâm một chút, nói: "Ý bà ấy là bà ấy nghĩ ở Trường An vẫn có người làm được điều này?"

"Có lẽ vậy." Cố Lưu Bạch gật đầu, chậm rãi nói: "Bản thân bà ấy muốn Quách Bắc Khê đọc nhiều sách hơn, đừng suốt ngày ngồi như cái cọc gỗ nhìn non nhìn nước mà nghĩ về kiếm ý. Bà ấy nói với ta rằng nhiều thứ vốn dĩ không tồn tại một cách độc lập, giữa các pháp môn vốn có mối liên hệ nhất định. Nhưng vết thương của Quách Bắc Khê kéo dài quá lâu, ngay cả bà cũng không chữa được, và ông ấy cũng chẳng còn thời gian để đọc sách nữa."

Âm Thập Nương không cố tình bước chậm lại nữa, mà đi song song bên cạnh Cố Lưu Bạch, hỏi: "Quách Bắc Khê bị thương gì, vì sao ông ấy đến đây?"

Cố Lưu Bạch đáp: "Ta cũng không rõ lắm. Ta từng hỏi mẫu thân, nhưng bà chỉ nói rằng khi rời khỏi Lạc Dương, ông ấy đã bị nội thương. Còn những điều khác, bà bảo ta tới Trường An sẽ tự tìm ra câu trả lời."

Âm Thập Nương hỏi: "Vậy rốt cuộc mẫu thân ngươi là người như thế nào?"

Trong mắt Cố Lưu Bạch hiện lên vẻ phức tạp, "Mẫu thân ta là một người rất đặc biệt. Ngoài Quý thúc ra, hình như chẳng ai biết bà ấy đến đây từ khi nào. Ngay cả cảm giác của ta về bà ấy cũng giống như bà ấy từ trên trời rơi xuống vậy. Ban đầu có người nói bà ấy là ca kỹ trốn ra từ Đại Đường, nhưng ta nghĩ đó hoàn toàn là lời bịa đặt. Bà ấy chỉ biết nhảy một loại vũ đạo trừ tà, nhưng hiểu biết của bà ấy quá rộng lớn. Không chỉ giới hạn ở y thuật và kinh Phật, ngay cả những chữ cổ ở đây bà đều thông thạo. Điều kỳ lạ nhất mà ta nhớ là, có lần, một Đại Vu từ một bộ tộc lớn ở Cô Mặc đi ngang qua đây, khi nhìn thấy mẫu thân ta, Đại Vu đó bất ngờ cắt luôn lưỡi của mình. Mà địa vị của Đại Vu đó ở Cô Mặc vô cùng quan trọng."

Âm Thập Nương im lặng một lúc, rồi nói: "Cho đến tận bây giờ, ngươi vẫn chưa khám phá ra thân phận thực sự của bà ấy sao?"

Cố Lưu Bạch bật cười, nụ cười của hắn trông có phần ảm đạm giữa trời tuyết trắng và giá lạnh, nhưng lại đầy kiêu hãnh, "Không, càng hiểu biết nhiều, ta càng cảm thấy bà ấy lợi hại. Thực tế, ta chưa từng gặp ai lợi hại hơn bà ấy ở đây. Ta nghĩ bà ấy chính là người mà bà ấy từng nói – người lợi hại nhất thiên hạ, tư duy gần như thần minh. Nhưng bà ấy chưa bao giờ tiết lộ nguồn gốc của mình, chỉ nói với ta rằng nếu ta đến Trường An, dần dần ta sẽ hiểu rõ bà ấy là ai."

Âm Thập Nương hỏi: "Vì vậy đây là lý do nhất định ngươi phải đến Trường An?"

"Cũng chưa chắc." Cố Lưu Bạch thở dài, nói: "Tư duy của bà ấy rất khác người thường. Bà ấy luôn nói với ta rằng cuộc đời và lựa chọn của bà ấy không liên quan đến ta, ta chỉ cần sống tốt cuộc đời của mình. Bà ấy nghĩ ta nên đến Trường An, bởi vì nếu không, ta sẽ mãi chỉ cảm thấy bà ấy lợi hại, chứ không thể vượt qua bà ấy."