Chương 86: Gặp người trong lòng mới yên tâm
“Sinh mười đứa?”
Hoa Lâm Nghi đứng xa xa nhìn Bùi Vân Cừ và Cố Lưu Bạch cùng bước vào doanh trướng, lạnh lùng châm biếm: "Dung Tú, còn có trò hay để xem không?"
Dung Tú thản nhiên đáp, "Nếu Bùi Vân Cừ không muốn sinh, ta có thể giúp nàng sinh."
"?" Hoa Lâm Nghi thực sự phục rồi.
Bùi Vân Cừ nhìn thấy Cố Lưu Bạch đến gần mà không có phản ứng gì, sắc mặt cũng không hề thay đổi.
"Đồ vô lại?"
Sau khi ngồi xuống trong doanh trướng, nàng mới gọi Cố Lưu Bạch một tiếng.
"Hử?"
Cố Lưu Bạch cảm thấy cách chào hỏi của Bùi Vân Cừ thật sự rất đặc biệt.
Ví dụ như bốn chữ "đồ vô lại" này, ý nghĩa trong miệng nàng lại phong phú vô cùng.
Nếu để hắn dịch, thì đó chính là: "Cố Thập Ngũ, đã lâu không gặp, gần đây an khang? Nhưng nhìn dáng vẻ của những người kia, tiểu tử ngươi làm ăn phát đạt đấy chứ."
"Ta đã nghĩ thông suốt rồi." Bùi Vân Cừ nhìn thoáng qua bàn tay bị thương của Cố Lưu Bạch, đột nhiên không kiềm chế được cảm xúc, tâm trạng rơi xuống cực điểm.
Cố Lưu Bạch sớm đoán được điều này, nhưng giờ lại cố ý nói: "Ngươi đã nghĩ thông suốt cái gì?"
"Ở Hắc Sa Oa, ngươi thực ra đã cố tình nhắc nhở ta."
Bùi Vân Cừ hít sâu một hơi, từ từ thở ra. Đợi sau khi thở xong, ánh mắt nàng rõ ràng trở nên kiên định hơn, "Ngươi nói ngươi đang chờ quân cờ dự phòng... Thực ra ngoài Hắc kỵ binh Đột Quyết , ngươi còn đang chờ quân bài bí mật của Bùi gia."
Cố Lưu Bạch không khẳng định cũng chẳng phủ nhận, chỉ im lặng không nói.
Giọng Bùi Vân Cừ lạnh lùng hơn một chút, "Ngươi luôn cảm thấy sự bố trí của Bùi gia không chỉ dừng lại ở đó. Vừa bảo ta đến Hắc Sa Oa xem thử, vừa với khả năng của nhà họ Bùi, ngoài những tu hành giả công khai như Lệ Khi Trị, chắc chắn còn có hậu thuẫn mạnh mẽ hơn trong bóng tối. Vì vậy, khi ngươi gặp ta ở Hắc Sa Oa, ngươi vẫn luôn cẩn trọng đề phòng. Ngươi sợ rằng những bí mật giữa ngươi và bọn người Âm Sơn Nhất Oa Phong sẽ bị cao thủ của Bùi gia ta nhìn thấu."
Cố Lưu Bạch bình tĩnh nói: "Xem ra ngươi thực sự đã hiểu rõ."
"Dù sao ta cũng là đứa con gái được Bùi Quốc Công yêu thương nhất." Bùi Vân Cừ cười lạnh, "Nhưng bây giờ nghĩ lại, hóa ra không phải vậy."
Cố Lưu Bạch tự nhận mình thường ngày khá giỏi ăn nói, nhưng lúc này hắn thực sự không biết làm thế nào để an ủi cô gái này.
"Bây giờ nghĩ lại, đôi khi bản thân thật sự rất đáng cười." Bùi Vân Cừ bật cười, nụ cười của nàng trông giống Trần Đồ vô cùng, "Luôn tự phụ vì mình được sủng ái nhất trong nhà, nên hành xử thường không kiêng nể gì cả."
Cố Lưu Bạch thầm thở dài, chỉ có thể giả vờ như khúc gỗ.
"Bây giờ nghĩ lại, trong nhà họ Bùi, ta đúng là người có thể hy sinh nhất. Ngoài việc tiêu phí tài nguyên và tiền bạc của gia tộc, hoặc tương lai có thể dùng để kết hôn liên minh? Nhưng đối với những kẻ như nhà Tạ gia, ta hoàn toàn không được coi trọng." Bùi Vân Cừ nhíu mắt lại, "Vậy thì việc hy sinh ta quả thực là lựa chọn tốt nhất. Trong mắt người khác, Bùi Quốc Công còn bị mất đi đứa con gái yêu quý nhất."
"Chưa chắc đã tồi tệ như ngươi nghĩ đâu." Cố Lưu Bạch cuối cùng cũng không nhịn được, bình tĩnh nói một câu.
"Ý nghĩ này của ta không phải là ngẫu hứng tức thời." Bùi Vân Cừ cười lạnh: "Trên đường tới đây, ta đã suy tính vô số lần. Hoàng Đế vốn đã cho rằng quyền lực quân sự của nhà họ Bùi quá lớn. Hắn luôn âm thầm bố trí xói mòn thế lực của Bùi gia trong biên quân. Cha ta dù không đoán trước được những kế hoạch của Tạ Vãn, nhưng ông ấy chắc chắn biết sẽ có chuyện lớn nhằm vào nhà họ Bùi xảy ra."
"Hoàng Đế chắc chắn sẽ nhân cơ hội nổi giận." Bùi Vân Cừ liếc nhìn Cố Lưu Bạch, "Đồ vô lại, ngươi chắc chắn nghĩ rõ hơn ta, chỉ là không muốn ta quá đau lòng nên mới nói những lời đó. Nhưng chắc chắn ngươi cũng nghĩ như ta, nhà họ Bùi cảm thấy cách giải quyết tốt nhất là để Bùi Quốc Công mất đi đứa con gái yêu quý nhất."
"Nếu ngươi có thể chịu đựng được thì tốt."
Cố Lưu Bạch cũng thẳng thắn thừa nhận: "Vậy thì cứ nghĩ theo hướng xấu nhất, biết đâu nhà họ Bùi cũng thuận nước đẩy thuyền, thúc đẩy việc này thành hiện thực."
"Không sai!" Bùi Vân Cừ tuy vô cùng phẫn nộ, nhưng lập tức cảm thấy Cố Lưu Bạch và mình đồng điệu, "Một trận đánh nhỏ, sao có thể thể hiện được sự bi tráng? Chỉ có việc trấn giữ thành trì, vì chiến mã của hoàng đế mà hi sinh ở Hắc Sa Oa, mới có thể thể hiện được lòng trung dũng bi tráng của Bùi gia!"
Cố Lưu Bạch trầm ngâm nói: "Nghĩ theo cách này thì quả thực có lý. Dù Hoàng Đế có giả vờ tức giận đến đâu, cũng khó trách phạt một vị khai quốc công thần vừa mất đi đứa con gái yêu quý. Biết đâu ngược lại còn phải ban thêm ân huệ."
"Ta thậm chí có thể tưởng tượng cha ta đau khổ đến mức nào, bệnh nặng ra sao, khóc lóc nghẹn ngào cảm tạ ơn hoàng gia." Bùi Vân Cừ âm u nói: "Loại chuyện này, ông ấy rất rành."
"Vì đã nghĩ theo hướng xấu nhất, vậy thì sau này hãy nghĩ theo hướng tốt nhất." Cố Lưu Bạch suy nghĩ một chút rồi nói, "Dù sao đi nữa, với chiến thắng oanh liệt trước quân Thổ Phồn, mục đích lần này của nhà họ Bùi chắc chắn sẽ đạt được."
"Có nhiều việc, ta tự nhiên sẽ không phô bày ra ngoài." Bùi Vân Cừ bình tĩnh lại, nói: "Sau khi về nhà, ta sẽ tìm cách đòi thêm chút lợi ích từ nhà họ Bùi."
Cố Lưu Bạch vô thức nói, "Đừng cuốn ta vào cuộc đấu đá nội bộ của gia tộc nhà ngươi."
Bùi Vân Cừ cảm thấy Cố Lưu Bạch có chút tính cẩu (sống chó).
Tuy nhiên, sự hiểu nhau giữa hai người vẫn còn đó.
Nàng không mắng Cố Lưu Bạch là đồ vô lại, chỉ hừ lạnh một tiếng, "Ta dù không thông minh bằng ngươi, nhưng cũng không ngu. Ta muốn có thế lực riêng, tất nhiên sẽ không để ngươi sớm lộ diện trước mắt những người trong nhà ta. Yên tâm, đến Trường An, dù ta và ngươi giao du, cũng sẽ tuyệt đối bí mật."
"Đừng đến Trường An rồi mới làm như vậy." Cố Lưu Bạch lo lắng nói: "Còn ở đây thì sao, ngươi cứ đường hoàng đến đây như vậy?"
"Ngươi chẳng phải mong ta thế này?" Bùi Vân Cừ khinh bỉ nói: "Không mắng ngươi thì không thoải mái à?"
Cố Lưu Bạch sửng sốt: "Không ngờ bị ngươi nhìn thấu!"
Bùi Vân Cừ khinh miệt cười, khí buồn bực trong lòng đã được giải tỏa, cả người cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Trong suốt quãng đường tới đây, nàng suy đi tính lại, phát hiện ra rằng người duy nhất mà nàng thực sự tin tưởng và muốn dựa dẫm vào, chính là tên vô lại trước mắt này.
Lệ Khi Trị và Bành Thanh Sơn tuy trung thành với nàng, sẵn sàng lấy đầu mình để tặng nàng. Nhưng dù sao họ cũng là tu sĩ trong gia tộc, nhiều lúc nếu nàng nhờ họ giúp làm những việc tư lợi, e rằng khó mà giấu được gia tộc.
Nhìn khóe môi nàng nhếch lên, Cố Lưu Bạch cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hắn thực sự lo lắng Bùi Vân Cừ sẽ tích tụ uất ức quá sâu, ảnh hưởng đến vết thương, cuối cùng để lại những căn bệnh khó chữa.
"Ta đến gặp ngươi, ngoài Lệ Khi Trị và những người khác biết ra, ta chưa thông báo cho bất kỳ ai trong nhà. Ngươi từng cứu mạng nhóm Lệ Khi Trị ở Hắc Sa Oa, họ đã hứa với ta sẽ không tiết lộ bất kỳ thông tin nào về tung tích của ngươi cho người trong nhà. Tuy nhiên, ta không thể đảm bảo rằng họ thực sự có thể làm được điều đó được không. Chí ít ra là họ đã nói đồng ý."
Bùi Vân Cừ nhìn cố ý khoa trương vẻ mặt kinh ngạc của Cố Lưu Bạch, lòng tự nhiên cảm thấy an ổn, "Ngươi vừa mới cùng đoàn xe của Hoa gia bắt đầu tiến về U Châu, liền sai người báo cho ta biết hành tung của ngươi. Ngay lúc ấy ta đã chắc chắn rằng, ngươi nghĩ ta nhất định sẽ hiểu rõ và đoán chắc rằng ta sẽ vội vã tới gặp ngươi."
Nàng vung tay, ra hiệu cho Cố Lưu Bạch đừng giả vờ nữa, sau đó khinh miệt nói: "Ngươi cứu ta tại Hắc Sa Oa, lại nhắc nhở ta một cách thấu đáo. Giờ ngươi muốn mượn thế lực của ta, nếu ta làm cao không chịu giúp ngươi, chẳng phải là ta không công bằng, quên ơn nghĩa sao?"
"Ngươi nghĩ ta quá xảo trá rồi." Cố Lưu Bạch lắc đầu, nghiêm túc biện minh: "Ta thật sự không ngờ sẽ tình cờ gặp phải đám con cháu quý tộc ở U Châu này, ban đầu ta cũng không hề có ý định mượn thế."
"Thế thì chính là ý tưởng chợt đến, nhưng cuối cùng vẫn là mượn mà." Bùi Vân Cừ vì đã nhìn thấu Cố Lưu Bạch nên có chút đắc ý, nàng cười nói: "Đừng được lợi còn tỏ vẻ ngây thơ. Ngươi đi Trường An, tất nhiên cũng cần xây dựng quan hệ riêng của mình. Ta khi trở về cũng cần tìm chỗ dựa để sinh tồn. Đám thanh niên tài năng ở U Châu này, đúng là hợp với đường lối của chúng ta."
Cố Lưu Bạch khẽ mỉm cười, nói: "Đúng là khá trùng hợp, ta thấy họ quả thực đều rất muốn tới Trường An để thực hiện hoài bão trong lòng."
Bùi Vân Cừ im lặng.
Mãi đến lúc này, khi tâm sự buông xuống, nàng mới phát hiện ra đôi mắt của Cố Lưu Bạch không còn màu xanh nữa.
"Đôi mắt của ngươi?" Nàng kinh ngạc hỏi.
"Thuốc mẫu thân ta để lại." Cố Lưu Bạch nhẹ giọng đáp: "Chỉ là không biết có phải ban đầu mắt ta vốn dĩ đã xanh, sau khi dùng thuốc mới bị ép thành mắt của người Đường hay không?"
Bùi Vân Cừ nhớ đến những thông tin mà mình thu thập được trước đây, sự đồng cảm dâng trào, giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn nhiều: "Ngươi đến giờ vẫn chưa rõ sao?"
Cố Lưu Bạch chậm rãi lắc đầu, "Trường An có lẽ sẽ cho ta câu trả lời."
"Ngươi có gấp gáp việc đi đường không?" Bùi Vân Cừ khẽ hỏi.
Cố Lưu Bạch đáp: "Cũng không quá gấp."
"Vậy để ta ngủ một lát, ta mệt rồi." Cho đến lúc này, Bùi Vân Cừ mới thực sự giống như một thiếu nữ bị thương bình thường.
"Sáng mai hãy xuất phát."
Nghe câu nói này của Cố Lưu Bạch, Bùi Vân Cừ mới an tâm từ từ nhắm mắt lại.
Hàng mi đẹp của nàng khẽ rung động.
Dù cơ thể thả lỏng hoàn toàn, cơn buồn ngủ kéo đến, nhưng trong đầu nàng vẫn thoáng hiện lên một suy nghĩ, không nhịn được lại khẽ mắng một câu: "Tên khốn kiếp, kỳ thực dù ngươi đi từ U Châu, dù không tình cờ gặp phải đám con cháu quý tộc này, e rằng ngươi cũng sẽ gây rối thêm chút chuyện. Sau đó ngươi sẽ dẫn theo vài người tới Trường An chứ gì?"
"Có thể lắm."
Cố Lưu Bạch đứng dậy, hắn biết rằng nếu không rời khỏi lều trại này, có lẽ Bùi Vân Cừ sẽ cố gắng chống đỡ để nói thêm vài câu nữa.
Quả thật là như vậy, chưa đến U Châu mà đã lôi kéo được nhiều người như thế, thật sự là...
Bùi Vân Cừ chìm vào giấc ngủ sâu.
Cố Lưu Bạch lặng lẽ rời khỏi lều, ra ngoài căn dặn vài câu với Hoa Thương Minh đang canh gác cách đó vài chục trượng.
Hoa Lâm Nghi to gan bước tới.
Nàng cố gắng để nụ cười của mình trông đáng yêu hơn một chút, "Ngưng Khê Huynh, vị Bùi gia Nhị tiểu thư này...?"
"Nàng ấy đang ngủ." Cố Lưu Bạch thành thật trả lời.
Thấy hôm nay Cố Lưu Bạch dường như dễ nói chuyện, Hoa Lâm Nghi không kìm được lại khẽ hỏi: "Nàng ấy đến đây làm gì?"
"Nàng ấy đến để ngủ."
Cố Lưu Bạch nghiêm túc nói: "Không gặp được ta, nàng ấy không thể ngủ yên."
"...!"
Phía sau lều trại cách đó không xa, một nhóm con cháu quý tộc căng tai để nghe lén. Sau khi nghe được câu trả lời này, cả đám suýt chút nữa rơi cả tròng mắt.
Dù có thật hay không, nhưng dám công khai nói như vậy, e rằng trên khắp Đại Đường chỉ có ‘Đại Ca’ là duy nhất.
Dưới trời đất này, ai dám nói rằng tiểu thư nhà họ Bùi không gặp ta thì không thể ngủ yên?