Chương 121: Ta muốn điên cuồng vì gió
An Tri Lộc, chàng trai trẻ mang huyết thống người Hồ, không phải là quân cờ được Ngũ Hoàng Tử và Cố Lưu Bạch cố ý sắp đặt.
Ngũ Hoàng Tử chỉ đánh giá hắn là “tạm được”.
Bùi Vân Cừ thì chẳng ưa gì hắn, giữa hắn và An Quý, Bùi Vân Cừ chọn ngay cả kẻ không tu luyện như An Quý.
Nhưng so với vô số thanh niên của Đại Đường, hắn vẫn là người may mắn.
Ở độ tuổi này, nhờ một trận tỷ kiếm, hắn đã lọt vào tầm mắt của những bậc quyền quý thực sự đứng trên đỉnh cao.
Một câu nói vu vơ của Ngũ Hoàng Tử đủ để thay đổi vận mệnh của hắn, thậm chí thay đổi tầng lớp mà hắn suốt đời khó thoát khỏi.
Hắn không biết thân phận của Ngũ Hoàng Tử, nhưng nhạy bén nhận ra cơ hội quan trọng nhất trong đời đã đến.
Hắn chỉ cần chấp nhận sự ưu ái của vị quý nhân này, cầm thư tín của người ấy đến gặp vị tướng quân vừa trở về từ biên quan. Lúc đó, hắn sẽ thực sự bước vào thế giới của giới quý tộc.
Tại bến đò này, hắn phát hiện nhiều tu sĩ đang mang theo túi hàng khá nặng.
Những gã thanh niên chờ qua sông trông như dân quê, nhưng ai nấy đều chân khí vô cùng thâm hậu. Mỗi người này đều có khả năng dễ dàng giết chết hắn.
Những người này rõ ràng đã đi đường dài, chắc chắn qua những con đường núi hoang vu. Những đôi giày da tinh xảo của họ đã bị nứt toác, bùn lầy không chỉ phủ trên mặt giày mà còn vây quanh mắt cá chân thành từng vòng!
Điều đó chứng tỏ những thứ họ mang nặng đến mức cực điểm.
Thân hình của họ đều cường tráng, cơ bắp rắn chắc, khí huyết sôi sục.
Những đặc điểm này khiến An Tri Lộc chỉ cần liếc nhìn vài lần từ bên kia bờ sông đã khẳng định tất cả bọn họ đều là Huyền Giáp Sĩ mạnh mẽ.
Huyền Giáp Sĩ mạnh mẽ từ xa tới, lại không đi đường lớn, che giấu hành tung. Từ vẻ mặt khi họ trò chuyện ở bờ đối diện, An Tri Lộc cảm thấy chuyến đi của họ sắp kết thúc.
Dường như họ đang chờ đợi đến đích để nghỉ ngơi.
Tất cả điều này buộc An Tri Lộc liên tưởng bọn họ với tên mập vừa trở về từ ngoài quan.
Một chuyến vận chuyển thông thường không thể cần đến nhiều Huyền Giáp Sĩ như vậy để tiếp ứng. Nếu phía U Châu muốn lấy lòng vị tướng quân và thế lực sau lưng y, cũng không thể điều động người từ những nơi quá xa.
Giống như những con mèo hoang trong ngõ nhỏ U Châu, chỉ cần cảm nhận chút động tĩnh sẽ lập tức bỏ chạy. An Tri Lộc – đứa trẻ mồ côi sống sót từ tầng đáy xã hội – lại có giác quan nhạy bén hơn người về sự nguy hiểm.
Lúc này, ý nghĩ duy nhất trong đầu hắn là chạy đến chỗ tên mập càng nhanh càng tốt và báo cho y rằng nguy hiểm đã cận kề.
Mấy chiếc xe ngựa đang di chuyển trên quan đạo.
Hứa Thôi Bối nửa nằm trong khoang xe một chiếc trong số đó.
So với lúc ở Hắc Sa Oa, y rõ ràng đã gầy đi một vòng, từ một kẻ béo phì đồ sộ biến thành một kẻ béo phì tầm trung.
Trên người y vẫn quấn đầy băng thuốc, nhưng những miếng băng này không dùng để cầm máu hay ngăn vết loét, mà là để ngăn y gãi.
Thuốc mà Cố Thập Ngũ dùng cho y rất mạnh, không một vết thương nào trên người y bị nhiễm trùng, tất cả đều đã đóng vảy và đang lành lại.
Sự mất máu quá nhiều cùng cảm giác ngứa ngáy dữ dội từ các vết thương khiến y trông vẫn yếu ớt, thiếu sức sống.
Y dường như luôn thiếp đi, nhưng mỗi khi rèm xe lay động hé mở, trong mắt y lại lóe lên ánh sáng sắc bén mơ hồ.
Địa hình khu vực U Châu quá đỗi hiểm trở.
Núi non khắp mọi nơi, lớn nhỏ khác nhau.
Quan đạo uốn lượn quanh co, và trong mắt một tướng quân chuyên tính toán chiến trận như y, đây là nơi lý tưởng để mai phục.
Một tiếng động bất thường vọng ra từ rừng núi bên cạnh.
Ngay lập tức, những chiếc xe ngựa vang lên tiếng hú trầm thấp làm hiệu.
Nhưng Hứa Thôi Bối vỗ nhẹ vào khoang xe, giọng khàn khàn: "Đừng làm loạn. Chỉ một người thôi, và y đang lăn xuống."
Mọi người trong mấy chiếc xe ngựa đều ngẩn ra, không hiểu vì sao tên mập này có thể đưa ra phán đoán như vậy.
Sau vài nhịp thở, An Tri Lộc lăn xuống cùng những viên đá vụn.
Toàn thân hắn chi chít vết trầy xước và xây xát.
Khí lực của hắn gần như cạn kiệt, hơi thở gấp gáp như thể mắc bệnh phổi, nhưng dù vậy, hắn vẫn gắng gượng hét lên ngay lập tức: "Có phải là Hứa Tướng Quân không? Có rất nhiều Huyền Giáp Sĩ đang lẻn tới đây! Ta đã phá chìm thuyền của họ ở Dã Thạch Độ và chạy hết tốc lực tới đây. Họ vẫn chưa qua sông khi ta rời đi!"
Da thịt trên mặt Hứa Thôi Bối hơi chảy xuống.
Y im lặng trong một nhịp thở, rồi khoang xe phát ra tiếng kêu "kẽo kẹt", như thể vừa được giải phóng một gánh nặng.
Y bước ra khỏi xe.
Nhìn An Tri Lộc ngồi dưới đất, vẫn chưa đứng dậy nổi, y nói: "Ngươi theo ta. Còn những người khác, đốt xe ngựa rồi ngồi đây đừng động đậy. Xem thử bọn họ có tha mạng cho các ngươi không."
Khi An Tri Lộc đứng dậy, thịt da trên hai chân run lên bần bật, nhưng hắn vẫn nghiến răng bước theo.
Mùi thuốc từ người Hứa Thôi Bối xộc thẳng vào mũi hắn, khiến hắn không tự chủ được mà hắt xì vài cái thật to.
"Người nào bảo ngươi tới đây?" Hứa Thôi Bối bước không nhanh, nhưng bước chân rất dài. Y bước một bước, An Tri Lộc phải nhanh chân hai bước mới theo kịp.
Nghe câu hỏi của Hứa Thôi Bối, An Tri Lộc thở hổn hển đến mức như có một giọng nói khác đang gầm gừ trong cổ họng: "Không biết. Ta đã tỷ kiếm tại Vĩnh Ninh Tu Sở ở Nhược Ly Phường, U Châu, và nhận được thiện cảm của một quý nhân. Người ấy đã đưa cho ta một bức thư. Ngài có muốn xem bây giờ không?"
Hứa Thôi Bối cười khẩy, thậm chí không thèm ngoảnh đầu lại: "Người có thể biết chính xác lộ trình của ta là loại quý nhân nào? Với thân hình yếu đuối và phương pháp tu luyện kém cỏi của ngươi, việc tỷ kiếm mà còn nhận được thiện cảm của bọn họ hẳn là phải có nguyên do khác. Có lẽ họ thấy ngươi tạm ổn."
An Tri Lộc nắm chặt lá thư gói trong giấy dầu trong ngực, nghe đối phương không có ý đòi lấy, nhất thời không dám đưa ra, chỉ cố gắng hít thở gấp.
Trong lòng hắn sinh ra sự kính sợ lớn lao. Tên mập này thoạt nhìn chẳng có gì đặc biệt, nhưng khí chất ra lệnh, sự bá đạo trong lời nói hoàn toàn vượt xa những vị tướng quân mà hắn từng gặp ở U Châu.
Hứa Thôi Bối lúc này trông vẫn còn yếu ớt, mỗi bước chân bước ra. Những dải băng thuốc và vết loét trên người cứ ma sát phát ra âm thanh nhỏ nhưng khiến người nghe cảm thấy khó chịu. Dù thế, dù hắn đang men theo sườn núi leo lên cao, xuyên qua khu rừng không lối đi, bước chân hắn vẫn vững vàng như thể đang đi trên mặt đất bằng phẳng.
"Muốn theo ta, phải biết chịu khổ. Lúc có thể chịu khổ mà không chịu, thì chẳng luyện được gì cả. Đừng nghĩ rằng trước kia ngươi đã chịu nhiều đau khổ hơn người khác, nhẫn nhịn hơn người khác thì cho mình đã đủ. Muốn làm thì phải làm những điều mà người khác không thể làm."
Trong cơ thể Hứa Thôi Bối, chân khí từ từ lưu chuyển. Vừa bước đi, vừa khinh miệt dạy dỗ An Tri Lộc đang cố gắng mới theo kịp phía sau.
"Trên chiến trường, những kẻ tự cho mình còn khá, muốn lập công thường chết nhanh nhất."
"Ngươi đừng cãi. Ở Hắc Sa Oa, có một tên gầy như khỉ, nhỏ hơn ngươi ít nhất năm sáu tuổi. Khi đại quân Thổ Phồn xông vào thành, hắn chạy suốt đêm để điều động nhân lực, không nghỉ lấy một khắc. Khi trận đánh kết thúc, hắn nằm dưới đất, miệng sùi bọt mép, co giật liên hồi, nhưng trên mặt vẫn cười toe toét. Hắn quen chịu khổ rồi, loại mệt mỏi ấy với hắn chỉ như trò chơi mà thôi. Người như vậy mới thật sự mạnh mẽ. Cả thành chết sạch, nhưng loại người như hắn khả năng sống sót rất cao. Còn về chuyện tên có đôi mắt xanh mà các ngươi đồn thổi bây giờ, khỏi cần phải nói nữa."
"Ta không cãi." Hứa Thôi Bối hơi bất ngờ khi nghe tiếng thở hổn hển của An Tri Lộc vang lên, "Ta biết lúc này ngươi vẫn nói những điều này với ta, là vì ngươi thấy ta còn khá, thật lòng muốn dạy ta."
"Tên Hồ nhân ngươi có chút thú vị đấy." Hứa Thôi Bối quay đầu lại, nhìn An Tri Lộc, tay vẫn đặt trong ngực, bật cười ha hả, "Ta thấy ngươi còn khá, nhưng cũng chỉ là khá mà thôi."
Tiếng cười của hắn vang vọng khắp mấy ngọn núi gần đó, vô số cây cối rung chuyển theo tiếng cười.
Tim An Tri Lộc chùng xuống.
Chỉ một cái liếc mắt, hắn đã nhận ra số lượng địch ở những vị trí đó.
Nghĩ đến những Huyền Giáp Sĩ mà hắn đã thấy, hắn biết rằng dù những người đó không mặc giáp đen, với sức mạnh của hắn và tên béo trước mặt, tuyệt đối không thể phá vây thoát ra.
Nhưng Hứa Thôi Bối dường như không hề để ý đến những binh lính đang bao vây tới.
Ngược lại, hắn khoanh tay sau lưng.
"Đừng tiếc nuối như nắm chặt thứ quý giá của mình không buông. Hãy bỏ lá thư của quý nhân kia đi. Ngươi xuất hiện ở đây để nhắc nhở ta, biểu hiện của ngươi ít nhất cũng tốt hơn lá thư của quý nhân kia."
Phía trước, tiếng nước ào ào vang lên. Hứa Thôi Bối vừa nói vừa xuyên qua khu rừng rậm trước mặt, một vách đá đột nhiên hiện ra. Bên cạnh vách đá là một thác nước lớn.
Thác nước này gọi là Tiềm Long Bộc, có thể nhìn thấy từ xa trên quan đạo. Nước đổ xuống như dải ngân hà tuôn chảy giữa núi rừng. Dưới chân thác là một hồ sâu u tối. Người dân miền núi này nói rằng trong hồ có rồng.
An Tri Lộc buông lá thư ra, nhìn Hứa Thôi Bối đứng bên bờ vực, hơi nước cuồn cuộn va chạm vào thân hình hắn. Hắn thậm chí ngừng cả hơi thở gấp gáp.
Hắn đoán được Hứa Thôi Bối định làm gì, thân hình bất giác run rẩy.
"Quý nhân kia chỉ sai ngươi đến bên ta, chứ không tiến cử ngươi cho người quyền cao chức trọng hơn. Điều đó chứng tỏ hắn ta chỉ thấy ngươi còn khá, có lẽ trong quân đội, ngươi có thể làm việc chăm chỉ mà thôi."
"Nhưng ở chỗ ta, không có chuyện còn khá hay tạm ổn, chỉ có đáng dùng hoặc không đáng dùng."
"Thanh niên, muốn thực sự leo lên đỉnh cao, đứng trên đầu thành, thì không có đường lui. Đừng nghĩ trong lòng rằng mình có thể tìm đường tắt."
"Chuyện đời là thế, muốn làm thì phải làm đến cùng, nếu không thì đừng bước lên con đường này ngay từ đầu."
"Vinh hoa phú quý thật sự, cảnh đẹp bậc nhất thế gian, sẽ không rơi vào đầu ngươi chỉ vì ngươi thử vận may. Muốn đấu mạng với người khác, phải xem họ có gan dạ hay không. Ngươi không dám làm, thì dù có cơ hội cũng vô ích."
Nói xong những câu này, Hứa Thôi Bối cười lên đầy kiêu ngạo.
Hắn nhìn xuống hồ sâu và cười, như thể đang nhìn vào đạo quân Thổ Phồn.
Biết rằng chỉ cần không rơi vào tay đối phương, hắn tin rằng Cố Lưu Bạch chắc chắn sẽ dạy dỗ bọn chúng một bài học.
Ngay lúc này, An Tri Lộc bước đến bên cạnh hắn.
Hứa Thôi Bối liếc nhìn những kẻ thù đã xuất hiện trong tầm mắt, rồi lại nhìn An Tri Lộc với ánh mắt đầy chế giễu.
"Sao? Ngươi muốn ta nhảy trước để làm gương sao?"
An Tri Lộc đột nhiên cũng mỉm cười, nói: "Ta không chỉ là khá."
Nói xong câu này, hắn nhảy thẳng xuống hồ sâu bên dưới.
Hứa Thôi Bối vốn định đợi thêm chút nữa, xem Tạ Vãn có xuất hiện để tranh luận vài câu hay không, nhưng nghĩ đến lời dặn trong thư của Cố Thập Ngũ rằng không nên gây thêm rắc rối, hắn liền đưa hai ngón tay bịt tai lại, rồi nhảy xuống hồ sâu.
...
"Điên rồi sao? Nhảy xuống đó mà sống được sao?"
Mấy tên tu hành mặc áo bào trắng đến nơi hai người nhảy xuống, chỉ liếc nhìn xuống khe núi dưới chân. Nhìn dòng thác như dải ngân hà đổ xuống hồ sâu, tất cả đều biến sắc.
Hơi nước trong hồ cuồn cuộn, một tên tu hành đá một hòn đá xuống. Một tiếng nổ vang lên, chỉ nhìn những đợt nước xoáy không ngừng trong hồ sâu, hắn lại không nhịn được chửi thề, "Con mẹ nó, sâu thế này, nhảy xuống xương cũng nát thành bụi rồi!"
Một tên tu hành khác nhìn chằm chằm vào khe núi, im lặng một lúc, môi mím lại rồi phát ra tiếng huýt gió sắc nhọn.
Dưới tán rừng, tiếng động vang lên, hơn mười tên nam nhân mặc áo bào trắng dọc theo dòng suối lần lượt tìm kiếm.
"Chắc chắn không sống nổi, bảo Dương Đầu bọn họ tiết kiệm sức, đừng đến đây nữa."
Tên tu hành vừa đá hòn đá xuống suy nghĩ một chút, nói: "Mấy người các ngươi ở lại đây canh gác, nếu có gì thay đổi thì truyền tin ngay. Ta sẽ báo cáo cho chủ nhân trước."
Những tên tu hành còn lại trong lòng thầm nghĩ liệu có gì thay đổi không, nhưng biết việc này hệ trọng, họ không dám nhiều lời, chỉ gật đầu đồng ý.
Tên tu hành đá hòn đá kia nhanh chóng di chuyển vào rừng sâu, trong tay trái cầm một cục đồng tím. Hình dáng của nó trông giống như một gốc cây nhỏ có vết sẹo. Khi chân khí chảy vào, cục đồng tím rung nhẹ.
Không lâu sau, một con chim ưng đen từ trên trời lao xuống.
Vị tu hành giả kia dường như không dám đưa tay ra, chỉ để con chim ưng đen đậu lên cành cây trước mặt.
Đồng thời, hắn thu hồi khối đồng thau màu tím, nhanh chóng viết một cuộn giấy nhỏ rồi cẩn thận nhét vào ống đồng buộc trên chân của con ưng đen. Sau đó, hắn dùng sáp niêm phong lại.
Con chim ưng đen đột nhiên ngẩng đầu, giống như người ta nhìn hắn với ánh mắt bất mãn.
Vị tu hành giả trong lòng giật mình, vô thức lùi lại một bước.
Nhưng con ưng đen không còn để ý đến hắn nữa, vỗ cánh bay đi nhẹ nhàng như chiếc lá rơi, sau đó lao thẳng lên trời cao.
Cách bay của nó hết sức quái lạ, hoàn toàn không giống những loài chim ưng bình thường.
Vị tu hành giả cảm thấy mất mặt vì bị một con gia cầm lông vũ làm cho hoảng sợ, không khỏi tức giận nhổ một bãi nước bọt xuống đất. Nhưng khi nhìn chấm đen trên bầu trời, trong mắt hắn vẫn còn chút sợ hãi.
Điều khiến hắn không hiểu là, theo kế hoạch ban đầu, dù tên Hứa Thôi Bối sống hay chết, trận chiến giữa nhóm Lục Nhãn sẽ diễn ra ở thung lũng gần đó. Thế nhưng, con ưng đen này lại rõ ràng bay về phía xa hơn.
...
Trên gò núi, có một chiếc ghế được kết từ các cành cây.
Những cành cây đan xen vào nhau, trông như vô số đường nét rối rắm.
Tạ Vãn ngồi trên chiếc ghế ấy, mặc bộ đạo bào cũ kỹ. Hắn đưa tay lên bầu trời, thân thể ngửa ra sau một cách thư thái.
Hôm nay, hắn đeo mặt nạ của một tu sĩ Đọa Lạc Quan.
Khi hắn hít thở, luồng khí vàng và xanh lơ chuyển động qua các lỗ trên mặt nạ. Bề mặt mặt nạ dần dần xuất hiện dấu hiệu mục nát.
Con ưng đen trên bầu trời nhìn thấy mặt nạ của hắn. Trước đó, nó từng kiêu căng trước mặt những tu sĩ khác, nhưng giờ đây dường như trở nên e dè.
Khi đáp xuống, nó rõ ràng tỏ ra thận trọng và sợ hãi.
Nhìn vào tin mật mà con ưng mang tới, những vết rỉ sét trên mặt nạ của Tạ Vãn lan rộng như rêu, "Hứa Thôi Bối à Hứa Thôi Bối, hạng người như ngươi lẽ ra phải thuộc về ta."
"Người như ngươi, nếu gia nhập vào thế lực của bổn quan, mới thực sự đạt đến cảnh giới điên cuồng."
Hắn cảm thấy tiếc nuối, phát ra tiếng thở dài.
Giọng nói dưới lớp mặt nạ hòa cùng sự lan tỏa của những vết rỉ sét. Dường như nó đang pha lẫn vô số âm thanh dòng khí nhỏ bé, hoàn toàn không giống giọng nói bình thường của hắn.
Một con ưng đen khác cũng hạ cánh đầy thận trọng và sợ hãi.
"Thế nhân à, luôn bị những quy tắc hư ảo làm mờ mắt."
"Những thứ hư vọng đó, những suy đoán liên quan đến thế giới ý niệm, sao có thể dùng để đối phó với tồn tại như ta?"
Sau khi xem qua tin mật do con ưng đen thứ hai mang tới, Tạ Vãn hài lòng đứng dậy.
Hắn lấy một cái hồ lô màu tím đen bóng loáng từ bên hông.
Trong hồ lô chứa rượu mạnh.
Rượu chảy qua cổ họng, hắn cười lên gần như điên dại.
...
Bầu trời âm u, tầng mây đen như mực, tiếng bánh xe vang lên gấp gáp.
Xe ngựa của Đoạn Ngải, Giang Tử Yên và Yến Trường Thọ – những hậu duệ của các gia tộc ở U Châu – nối thành một hàng trên con đường quan.
Gió lạnh thổi mạnh, rèm cửa dày cũng không ngăn nổi hơi lạnh xâm nhập, nhưng những thiếu gia, tiểu thư này không hề để ý đến giá rét, liên tục vén rèm nhìn ra ngoài.
Họ hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, nhưng họ biết rằng sắp có một trận ác chiến.
Tin tức là do Chu Lư Nhi cười hì hì nói với họ.
Chu Lư Nhi chỉ bảo rằng Cố Ngưng Khê sẽ dẫn một nhóm người đánh nhau với nhóm khác, có thể rất nguy hiểm, rồi hỏi họ có muốn đi xem náo nhiệt không.
Yến Trường Thọ lập tức nghĩ rằng, dù để cho hắn về đâm lão cha già ba kiếm, hắn cũng nhất định phải đi xem cho bằng được.
Đoạn Ngải và Giang Tử Yên càng cảm thấy, dù Ngưng Khê huynh có chọc ba lỗ trên người họ, họ cũng chẳng sợ đau mà theo.
Từ khi quen biết Ngưng Khê huynh đến nay mới được bao lâu, nhưng họ đã nhận được quá nhiều lợi ích.
Lam Di thần bí thường xuyên xuất hiện bên cạnh Ngưng Khê huynh đã dạy họ một phương pháp luyện khí cực kỳ lợi hại! Phương pháp ngưng tụ sát khí này quả thực phi thường!
Hôm đó, chỉ định mang bữa sáng tới cho Ngưng Khê huynh, ai ngờ Bùi Vân Cừ lại truyền cho họ một phương pháp phụ trợ tu luyện, giúp ngưng tụ chân khí.
Phương pháp của Bạch Nhạn Am càng thêm lợi hại. Hai người cùng nhau nghiên cứu, tuy chỉ lĩnh hội được một phần, nhưng chỉ riêng phần này thôi đã khiến tốc độ tu luyện của họ tăng lên đáng kể.
Tống Thu cũng vậy.
Môn kiếm pháp “Quấn Thân Kiếm” mà Cố Lưu Bạch truyền cho hắn quả thực quá mức kinh người. Hắn nhờ Yến Trường Thọ và Tần Lam thử chiêu vài lần, kết quả là cả hai người hợp sức cũng không thắng được hắn.
Trước đây, hắn thậm chí khó chống đỡ nổi một mình Yến Trường Thọ, vậy mà bây giờ có thể đấu ngang tay với cả hai người!
Một môn võ công thượng thừa đủ sức thay đổi sức mạnh chiến đấu của một tu sĩ. Còn một quý nhân như Ngưng Khê huynh thì đủ khả năng thay đổi cả cuộc đời họ.
Nhân vật như vậy mà đối xử ngang hàng với họ, không lộ chút ý nâng đỡ, thậm chí khi truyền kiếm chiêu cũng nói lời khách sáo, họ há có thể không theo?
Hoa Lâm Nghi tâm sự nặng nề.
Ngay cả Dung Tú ngồi cùng xe với nàng cũng dễ dàng nhận ra điều đó.
"Hôm nay ngươi làm sao vậy?" Dung Tú nắm lấy bàn tay nàng kiểm tra, "Trời lạnh thế này mà tay ngươi đổ mồ hôi, chẳng lẽ vừa chạm vào cái gì?"
Hoa Lâm Nghi hoàn toàn không có tâm trạng đùa giỡn, sau một lúc do dự, nàng khẽ nói: "Dung Tú, ta chỉ nói giả sử thôi... Giả sử Lang Huynh của ngươi muốn làm việc đại nghịch bất đạo, phạm tội tru di cửu tộc, ngươi có theo không?"
"Ngươi nói thừa quá, tình lang trong mộng của ta tất nhiên phải làm đại sự." Dung Tú bật cười, "Nếu thật sự bị tru di cửu tộc, ta còn sợ không được liên quan đến Lang Huynh của mình. Nếu bị áp giải ra pháp trường, ta cũng sẽ hét to một câu: Lang Huynh, kiếp sau thiếp sẽ sinh cho chàng mười đứa con."
Hoa Lâm Nghi tức giận nói: "Ta không đùa với ngươi đâu."
"Ta cũng không đùa." Dung Tú đột nhiên sắc mặt thay đổi, thân thể xoay qua xoay lại, "Đừng nhắc đến Lang Huynh nữa, dọc đường này chẳng có chỗ nào thay y phục cả."
Hoa Lâm Nghi ngẩn người, sau đó giận dữ mắng: "Đồ hồ ly tinh."
Vệ Vũ và Đoạn Chước Vi ngồi chung một xe.
Hai người đều ít nói, Đoạn Chước Vi vốn tính cẩn thận, mỗi câu nói đều cân nhắc kỹ càng trong lòng, nên thường làm nhiều nói ít; còn Vệ Vũ thì không thích suy nghĩ nhiều, đầu óc chỉ tập trung vào việc tu hành.
Đột nhiên, giống như một con chim đang bay va phải rèm xe, phát ra tiếng "bịch".
Rèm xe đung đưa, một gói vải rơi xuống ngay trong khoang xe của họ.
Vệ Vũ lập tức vén rèm xe nhìn ra ngoài, nhưng bên ngoài chẳng có gì khác thường.
Đoạn Chước Vi trong lòng cân nhắc một chút, rồi khẽ nói: "Những người đi theo Ngưng Khê huynh tu vi cực cao, nếu không phải người của hắn, thì tuyệt đối không thể ném thứ này vào trong xe chúng ta."
Vệ Vũ gật đầu, chàng đưa tay ra, cẩn thận mở tấm vải bọc kia.
Chỉ thấy bên trong là một cuộn thẻ tre đã ngả màu vàng.
"Hiền Vân Kinh".
Khi mở cuộn thẻ tre ra, đôi bàn tay bình thường rất vững vàng của Vệ Vũ lại hơi run rẩy.
Đây là một pháp môn tu luyện chân khí.
Đoạn Chước Vi chăm chú nhìn một lát, người vốn dĩ cẩn trọng ít lời như hắn lại có chút xúc động. Hắn không kiềm được ngẩng đầu lên nhìn Vệ Vũ, nghiêm túc nói: "Hôm nay ta hẳn là nhờ phúc của ngươi."
Vệ Vũ hiểu ý của hắn.
Hiện tại trên cuộn thẻ tre này ghi chép về Hiền Vân Kinh – một pháp môn giúp con người tĩnh tâm, điều tiết chân khí, khiến chân khí vận hành vô cùng ổn định. Đồng thời, nó cũng có phương pháp ẩn giấu hơi thở chân khí.
Thoạt nhìn giống như công phu dưỡng sinh của Đạo gia, nhưng loại pháp môn này lại cực kỳ phù hợp với các xạ sư.
Xạ sư không cần chân khí bùng nổ mãnh liệt, mà chỉ cần sự bình tĩnh và ổn định đến tột độ, chân khí vận hành càng mượt mà càng tốt.
Trong số các thế gia đệ tử ở U Châu này, chỉ có Vệ Vũ chuyên tu kỹ nghệ bắn cung, pháp môn này dường như được chọn riêng cho hắn.
Nhưng Vệ Vũ trầm ngâm một lát, rồi nhìn Đoạn Chước Vi lắc đầu, "Ta nghĩ rằng dù là do Ngưng Khê huynh hay vị tiền bối nào đó bên cạnh Ngưng Khê huynh sắp đặt, nhưng cũng sẽ không đơn giản vậy. Vì sao họ để cả hai chúng ta cùng ngồi trong một chiếc xe, rồi ném pháp môn này vào đây? Chắc chắn họ có dụng ý riêng. Tuyệt nhiên không thể chỉ dành riêng cho mình ta."
Đoạn Chước Vi từ từ gật đầu.
Hắn chấp nhận cách giải thích này, rồi bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về việc mình nên sử dụng pháp môn này như thế nào.
Ầm!
Ngay lúc này, từ xa trong núi rừng đột nhiên truyền tới một tiếng nổ lớn.
Đoàn xe lập tức dừng lại giữa đường, tất cả mọi người nhảy xuống xe ngựa, ngước nhìn về phía rừng núi nơi phát ra âm thanh. Chỉ thấy trên bầu trời nơi khu rừng ấy, mây mù không ngừng xoắn lại, dưới mặt đất rõ ràng có vô số ánh sáng chân khí tan vỡ đang lấp lánh.
"Bên kia đã xảy ra chuyện gì?"
"Đã có rất nhiều tu sĩ mạnh mẽ đang giao đấu, chẳng lẽ Ngưng Khê huynh bọn họ đã gặp kẻ địch ở đó?"
Cũng ngay lúc này, tất cả những con ngựa kéo xe đều bất an, trở nên bồn chồn.
Vệ Vũ lập tức nắm chặt cây cung dài trong tay, chàng ngước nhìn lên những điểm cao hai bên, trong lòng chợt dâng lên cảm giác lạnh buốt.
Trên một gò cao bên cạnh, xuất hiện một đạo nhân mặc áo đạo bào cổ xưa.
Mặt nạ trên khuôn mặt hắn liên tục biến đổi những vết rỉ sét.
...
"Hahaha..."
Nhìn những con dê đợi bị giết ở giữa đường kia, Tạ Vãn điên cuồng cười lớn.
Chân khí trong cơ thể hắn không chịu sự kiểm soát, phân tán thành vô số sợi nhỏ, hỗn loạn xông vào sâu trong huyết nhục.
Sự vận hành của chân khí khiến cho cảm xúc của hắn như bị xé nát thành hàng ngàn mảnh. Nhưng lúc này, suy nghĩ trong đầu hắn lại vô cùng tỉnh táo, không khí quanh thân cũng dường như ngọt ngào hơn.
Khả năng cảm nhận mọi thứ xung quanh cũng trở nên vô cùng nhạy bén.
"Ô hô! Ai tai!"
Theo tiếng hú dài của hắn, cả ngọn núi rung chuyển, những con chim chưa kịp bay đi đã bị những luồng khí mạnh mẽ đánh chết, rơi xuống đất.
Tiếng gãy cành cây hòa cùng tiếng bước chân nặng nề, tiếng gió gào thét của chân khí, và tiếng kim loại va chạm. Tất cả đang ào ào như thủy triều tràn vào tai những đệ tử thế gia U Châu.
"Huyền Giáp Sĩ?"
Giang Tử Yên ban đầu đã rút kiếm, thanh giọng chuẩn bị thử sức, nhưng khi nhìn thấy từng thân hình vạm vỡ bao phủ bởi ánh sáng chân khí nổi lên trong rừng, nàng lập tức tìm chỗ nào thuận tiện để chạy trốn.
"Nhiều Huyền Giáp Sĩ như vậy, là nhằm vào chúng ta sao?"
Yến Trường Thọ và Tần Lam chỉ cảm thấy như mình đang nằm mơ.
Thanh Minh Giáp?
Tựa hồ có ít nhất trăm bộ?
Trong khoảnh khắc ấy, cả hai người đều có cùng một suy nghĩ: dù hôm nay có chết thật ở đây, trên đường xuống hoàng tuyền cũng đủ để khoe khoang.
Nhiều Huyền Giáp Sĩ mặc Thanh Minh Giáp đến giết họ như vậy?
Không còn đơn giản là dùng dao mổ trâu để giết gà, mà là muốn giết một con gà, lại lấy cả ngôi sao trên trời đè xuống.
Quá mức ly kỳ, mẹ của ly kỳ mở cửa mời ly kỳ vào nhà, ly kỳ đến tận cùng.
"Ô hô!"
Tạ Vãn nhảy lên cao, đáp xuống đất, rồi lại nhảy lên cao. Hắn đáp xuống lần nữa, cứ như đang chơi đùa, nhảy dần xuống sườn núi.
Những biểu cảm đa dạng trên gương mặt của các đệ tử thế gia U Châu tựa như vạn hoa kính lấp đầy mắt hắn, khiến cho chân khí trong cơ thể đã phân thành vô số sợi nhỏ lại tiếp tục phân chia. Vô số sợi chân khí mỏng manh hơn va chạm, quấn quýt khắp cơ thể, khiến hắn phấn khích đến run rẩy.
Pháp môn chân khí kỳ dị của Đọa Lạc Quan có thể kích thích cảm xúc và khả năng cảm nhận của tu sĩ, khiến họ trở nên điên cuồng. Nhưng dưới sự kích thích liên tục ấy, dù đang chiến đấu, vẫn không ngừng nâng cao cảnh giới tu luyện của tu sĩ.
Một người không bằng hai người, hai người không bằng nhiều người.
Trong mắt Lục Nhãn và Bùi Vân Cừ, mục tiêu của hắn hẳn là Hứa Thôi Bối.
Nhưng Hứa Thôi Bối chỉ là một người.
Giết một mình Hứa Thôi Bối, làm sao có thể sướng bằng giết cả đám người này?
Hứa Thôi Bối còn phải dựa vào mối quan hệ của Bùi Vân Cừ, còn những đệ tử thế gia U Châu này, trong tương lai lại chính là mạng lưới quan hệ của Lục Nhãn và Bùi Vân Cừ.
Giết những người này, hẳn sẽ khiến Bùi Vân Cừ và Lục Nhãn đau lòng hơn.
Nghĩ đến tâm trạng của mình khi nghe tin quân tình ở Hắc Sa Oa ngày trước, hắn thậm chí đã bắt đầu tưởng tượng ra cảm xúc của Lục Nhãn chưa từng gặp mặt khi nghe tin này.
"Chết! Chết! Chết! Chết!"
"Sướng quá!"
Hắn lập tức nhìn thấy Giang Tử Yên và Đoạn Ngải trong đoàn xe.
Những thiếu nữ xinh đẹp, những thiếu nữ yếu đuối... Nếu bị cắt thành nhiều mảnh, Lục Nhãn nhìn thấy sẽ có cảm giác như thế nào?
Nếu mình mang đầu của thiếu nữ xinh đẹp kia đi, rồi cắt lấy một phần cơ thể của thiếu nữ yếu đuối kia. Đến thời điểm thích hợp, sai người đưa đến tay Lục Nhãn, trên mặt Lục Nhãn sẽ có biểu cảm ra sao?
Một kiếm kết liễu một kẻ thù thú vị, đâu có sướng bằng việc từ từ tra tấn và giết chết kẻ thù ấy?
Đợi đến khi kẻ này sụp đổ, rồi lại tìm cách bắt giữ Bùi Vân Cừ.
Đó sẽ là một việc thú vị biết bao?
Trong cơ thể hắn, từng tơ chân khí đều đang âm thầm lớn mạnh, tựa hồ muốn thoát khỏi thân thể để nhảy múa. Điều này khiến cho khi hắn bật lên cao, dáng vẻ của thân thể càng trở nên quái dị, cả thân hình nghiêng ngả, vặn vẹo, run rẩy giữa không trung.
"Tu sĩ của Đọa Lạc Quan!"
Yến Trường Thọ và Tần Lam cuối cùng cũng nhận ra lai lịch của tu sĩ kỳ lạ này, cả hai người đều bật cười.
Thật quá mức.
Dung Tú cảm thấy bản thân sắp hoảng sợ đến mức tiểu ra quần.
Nhưng khi nàng nhìn sang Hoa Lâm Nghi bên cạnh, lại phát hiện Hoa Lâm Nghi vẫn bình tĩnh như không.
"Quả nhiên lợi hại, không hổ danh là người từ Trường An trở về."
Trong lòng nàng thầm kinh ngạc, nhưng không biết rằng lúc này Hoa Lâm Nghi đang nghĩ đến việc Cố Thập Ngũ không hoàn toàn nói dối, nơi này thật sự xuất hiện tu sĩ của Đọa Lạc Quan Lạc, và tu sĩ này còn mang theo vô số Huyền Giáp.
Chưa kịp nghĩ xong, từ một chỗ nào đó trong núi lại truyền đến những âm thanh khác thường.
...
Trong núi có một ngôi miếu đổ nát đã bị bỏ hoang từ lâu.
Lúc này, dù là những con cháu thế gia ở U Châu đứng giữa đường, hay những Huyền Giáp Sĩ mặc áo giáp Thanh Minh từ sườn đồi chạy xuống, tất cả đều không nhìn thấy ngôi miếu cổ này nằm ẩn sau những tán cây, tỏa ra mùi vị hoang tàn.
Nhưng Tạ Vãn, người nhảy đủ cao, có thể nhìn thấy.
Đột nhiên, hắn thấy trong ngôi miếu đổ nát kia lóe lên ánh sáng đỏ, không rõ là gì.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, nửa cánh cửa gỗ mục treo xiêu vẹo bỗng nhiên trở nên đỏ rực, rồi bắt đầu bùng cháy.
"Hửm?"
Cảm giác đối với đồng loại của các tu sĩ luôn rất nhạy bén.
Trong đám Huyền Giáp Sĩ đang xông xuống từ hai bên sườn đồi, hơn phân nửa lập tức nhận ra chuyện gì đang xảy ra.
"Không ngờ lại là Chu Tước Giáp?"
Những Huyền Giáp Sĩ, vốn ngày ngày tiếp xúc với Huyền Giáp, chỉ cần liếc mắt nhìn ánh sáng đỏ rực từ rừng cây bùng lên. Nhìn lên tầng mây đen trên bầu trời in bóng thành hình cánh chim, liền có vài người kinh ngạc hô to.
"Các ngươi đừng hoảng, trông bộ dạng thì nhiều nhất cũng chỉ có hai ba bộ mà thôi." Một giọng nói trầm ổn vang lên.
"Đầu lĩnh, chúng ta hoảng cái gì chứ?"
"Xem như nhìn thấy cái lạ, chẳng lẽ còn hoảng được sao?"
Tiếng quát trầm ổn của người này ngược lại làm nổi lên một trận cười vang.
Không phải khinh địch.
Thanh Minh Giáp ban đầu vốn được cải tiến từ Thanh Long Giáp thời Đại Tùy. Dù không dày chắc bằng Thanh Long Giáp, nhưng ngoài khả năng lưu giữ chân khí nhờ phù văn trên giáp tốt hơn, giúp giảm tiêu hao chân khí của Huyền Giáp Sĩ khi mặc vào. Bên trong tấm giáp còn được pha trộn thiết lạnh độc đáo, khiến Thanh Minh Giáp có tác dụng sâu lắng của khí âm.
Khi càng nhiều Thanh Minh Giáp tụ họp lại, luồng khí lạnh âm u trên giáp càng đậm đặc, có tác dụng áp chế dòng chảy chân khí của tu sĩ.
Loại Thanh Minh Giáp này không phải là Huyền Giáp chiến đấu chính của biên quân, không chủ yếu dùng để phá trận hay công thành. Chủ yếu loại này sử dụng trong các trận giao tranh ở trong thành, là vũ khí tuyệt vời để vây giết tu sĩ hoặc Huyền Giáp Sĩ đơn lẻ.
Thanh Minh Giáp khi đối đầu một mình với Chu Tước Giáp rất khó khăn, nhưng năm sáu bộ Thanh Minh Giáp áp chế một bộ Chu Tước Giáp thì dễ như người lớn đánh trẻ con vậy.
Sau khi Đại Tùy diệt vong, phương pháp chế tạo Chu Tước Giáp đã thất truyền từ lâu. Hiện tại, dù có lật tung cả Đại Đường lên cũng không tìm ra được hai mươi bộ Chu Tước Giáp.
Hiện tại họ có bao nhiêu Thanh Minh Giáp đến nơi?
Phù hợp với số lượng Thiên Sát Địa Cương, tổng cộng là một trăm linh tám bộ.
Nếu gặp Chu Tước Giáp mà còn hoảng, thì quả thực những năm tháng khổ luyện đã uổng phí.
...
Giang Tử Yên vốn nhắm vào một con đường nhỏ bên đường để làm lối thoát, nhưng từ xa xa lại xuất hiện một bóng dáng cao lớn bất thường.
Thân hình người này thậm chí còn đồ sộ hơn cả những Huyền Giáp Sĩ đang mặc Huyền Giáp.
Cũng ngay lúc này, khi nhìn thấy phản ứng của các Huyền Giáp Sĩ đang bao vây từ hai bên, nàng trái lại cảm thấy an tâm, không muốn chạy nữa.
Chu Tước Giáp đã xuất hiện.
Điều đó chứng tỏ rằng Ngưng Khê huynh sớm đã chuẩn bị sẵn.
Dù ở trước mắt, tình hình hiện tại có vẻ như hai bên chênh lệch sức mạnh. Nhưng trong mắt nàng, những Huyền Giáp Sĩ này đã giống như bọn cướp ở Hắc Hộ Trại, chỉ là "hổ giấy" mà thôi.
"Cái này...?"
Tiếng cười hô hố đầy kiêu ngạo của đám Huyền Giáp Sĩ chưa dứt, khu rừng nơi ngôi miếu đổ nát đột nhiên vang lên tiếng động dữ dội hơn.
Tên Huyền Giáp Sĩ vừa rồi có giọng nói trầm ổn lập tức dừng bước, quay đầu nhìn về phía khu rừng đó.
Ánh đỏ rực như lông chim, khí nóng bốc lên như mây chiều.
Hai bộ Chu Tước Huyền Giáp đại diện cho trình độ chế giáp tối cao của Đại Tùy đầu tiên xuất hiện trong tầm mắt của hắn, kế tiếp là ba bộ Huyền Minh Giáp trông như ngọn núi sắt!
Đây là trọng giáp dùng để xung phong phá trận!
Tiếp theo, ánh hàn quang màu hắc thiết lan tỏa trong rừng, như dòng nước triều tràn xuống.
Hai bộ Huyền Quang Giáp giống như quái vật nuốt chửng ánh sáng xung quanh xuất hiện ngay sau đó.
Liền sau đó, từng bộ tư giáp với khí tức chân khí khác biệt lần lượt hiện ra.
Bao gồm cả hắn, một trăm linh tám Huyền Giáp Sĩ mặc Thanh Minh Giáp trong lòng chợt trở nên nặng nề.
Nhưng trong rừng vẫn liên tục có Huyền Giáp xuất hiện!
Kế tiếp, Huyền Giáp thượng phẩm chủ lực của Đại Đường, Minh Quang Huyền Giáp, lộ diện!
Hoàng đế khai quốc Đại Đường từng tung hoành vô địch với một ngàn bộ Minh Quang Trọng Giáp. Sau khi lập quốc, ông đại xá cho các thợ thủ công của Bạch Hổ Công Phường thời Đại Tùy, để họ chế tạo ra Minh Quang Huyền Giáp!
Nhóm con cháu thế gia ở U Châu lúc này không thể hiểu vì sao nơi đây có thể xuất hiện hơn một trăm bộ Thanh Minh Giáp. Ở phía ngược lại, những Huyền Giáp Sĩ này cũng không thể hiểu vì sao nơi này lại xuất hiện một loạt Minh Quang Huyền Giáp.
Theo những gì họ biết, toàn bộ quân đội U Châu trong tay cũng không nắm giữ quá ba mươi bộ Minh Quang Huyền Giáp.
Nhưng Hoa Lâm Nghi, vị tu sĩ ngũ phẩm đứng bên cạnh Dung Tú, thì biết rõ nguyên nhân.
Quân đội U Châu coi Minh Quang Huyền Giáp như bảo vật, mười tám bộ được bảo quản tốt nhất đều được đặt cẩn thận trong hai kho chứa.
Nhưng hai kho chứa này đã bị "tu sĩ của Đọa Lạc Quan Lạc" lấy sạch sẽ.
...
Tạ Vãn nhảy cao lên, rồi đáp xuống đất.
Lần này hắn không nhảy lên trời nữa.
Hắn đứng dưới chân núi, trong lòng bắt đầu mơ hồ.
Từ đâu ra nhiều loại Huyền Giáp hỗn tạp như vậy?
Dù có rơi từ trên trời xuống nhiều loại Huyền Giáp hỗn tạp, thì làm gì có nhiều Huyền Giáp Sĩ có thể mặc những bộ giáp này?
Ngay lúc này, một thứ từ trên trời rơi xuống.
Đó là một mũi tên.
Bao gồm cả hắn, không ai nhận ra mũi tên này được bắn ra từ khi nào, và từ khi nào nó đã bay lên cao.
Nó lao xuống hướng về tên thủ lĩnh Huyền Giáp Sĩ vừa nãy phát ra giọng nói trầm ổn. Khi cách hắn chưa đầy mười trượng, Tạ Vãn và những Huyền Giáp Sĩ mới kịp phản ứng.
Liền cả âm thanh xé gió cũng không có.
Đầu lĩnh Huyền Giáp binh sĩ cảm thấy mũi tên này cực kỳ quỷ dị.
Nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi, y vẫn kịp phản ứng.
Bàn tay phải của y vung ra như điện chớp, tựa như bắt lấy một con chuồn chuồn bay tới, mạnh mẽ nắm chặt mũi tên vào lòng bàn tay.
Lớp giáp trên tay y tuôn ra khí lạnh âm u, ép chế dòng chân khí quỷ dị đang lưu chuyển trên thân tên.
Mũi tên lập tức ngừng lại trong lòng bàn tay y.
Xoẹt!
Thế nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, thân tên đột nhiên nứt toác.
Những luồng lửa màu trắng nhợt bùng nổ mãnh liệt, đẩy ra nhiều bụi phấn trắng từ sâu bên trong thân tên.
Ngọn lửa phá vỡ lớp chân khí âm trầm như dòng nước chảy, những hạt bụi trắng trong không trung tức thì biến thành tàn lửa, không ngừng bay tán loạn.
Chân khí trong cơ thể đầu lĩnh Huyền Giáp binh tự nhiên lưu chuyển mãnh liệt.
Thanh Minh Giáp trên người y lập tức biến thành màu xanh đen toàn thân. Phù văn bên trong chân khí lưu chuyển gấp rút giống như hóa thành những dòng nước xanh thật sự, đồng thời không ngừng phun trào ra luồng khí xanh đen.
Thế nhưng đầu lĩnh Huyền Giáp binh đột nhiên phát ra tiếng rên đau đớn.
Những tàn lửa từ bụi trắng dính chặt lên giáp như keo, dù chân khí của y dao động thế nào cũng không thể hất ra được.
Trong chớp mắt, cả người y như bị vô số kìm lửa kẹp chặt, không kịp suy nghĩ nhiều, y lập tức lăn xuống đất.
Đúng lúc này, trên bầu trời xuất hiện vô số mũi tên.
Những mũi tên không ngừng xuất hiện, không ngừng rơi xuống.
Tạ Vãn lúc này mới nhìn rõ, những mũi tên đó bắn ra từ khu rừng rậm phía sau đội hình Minh Quang Huyền Giáp.
"Thanh Minh Giáp không phải chống lửa sao?"
Hoa Lâm Nghi ngẩn người, vừa nảy sinh ý nghĩ này trong đầu, tiếng mắng chửi, tiếng kêu đau và tiếng gầm giận dữ trên sườn núi đã hòa thành một dải.
Đầu lĩnh Huyền Giáp binh đầu tiên bị tàn lửa dính vào người đã nhanh chóng cởi giáp.
Trên người y nổi lên từng lớp bỏng nước.
Nếu không cởi giáp, y cảm giác sẽ bị thiêu sống.
Dù là kẻ từng trải qua trăm trận chiến, trong thời khắc nguy cấp này, y vẫn chăm chú nhìn những Huyền Giáp binh đang xông tới.
Trong hỗn loạn, y đã đếm rõ ràng, địch thủ có tổng cộng ba mươi mốt bộ Huyền Giáp!
Đúng lúc này, y nhìn thấy một cảnh tượng chưa từng gặp trong các trận đối địch của Huyền Giáp binh.
Những Huyền Giáp binh xông xuống ngay lập tức rút ra từ túi da bên hông những viên thuốc trắng, ném về phía trận doanh của họ.
Làn Thanh Minh Giáp cuối cùng vừa bố trí xong đội hình, những viên thuốc trắng này đã rơi xuống người chúng rồi nổ tung thành bụi, bắt đầu bốc cháy.
"Bọn khốn các ngươi!"
Tên đầu lĩnh Huyền Giáp binh cố sức cào rách những vết bỏng nước trên bàn tay và cánh tay mình. Tiếng mắng chửi xen lẫn tiếng kêu đau vừa thoát ra khỏi miệng, người vốn luôn xông pha hàng đầu khi đối địch như y lại bất ngờ lao về phía quao đạo lao đi.
Trên người không còn Thanh Minh Giáp che phủ, nếu loại tàn lửa quỷ dị này dính vào người y, chẳng phải sẽ bị thiêu thủng nhiều lỗ chỗ hay sao?
"Chết tiệt!"
"Bọn chó chết nào làm chuyện này!"
Nhóm Huyền Giáp binh bị thiêu đốt kêu gào thảm thiết, chửi bới điên cuồng.
Trong số một trăm lẻ tám Huyền Giáp binh, có đến bảy tám mươi tên đang điên cuồng cởi giáp.
Nhiều người trên người thậm chí phát ra tiếng "xèo xèo", giống như có vô số người đang nấu mỡ heo trong chảo.
Khi họ cởi giáp gần xong, mưa tên cũng ngừng lại.
Đồng thời, những Huyền Giáp binh từ ngôi miếu đổ nát xông ra cũng không trực tiếp tấn công họ mà vòng về phía đại lộ, hiển nhiên là muốn bảo vệ những thiếu gia U Châu ở giữa.
"Còn đánh kiểu gì nữa?"
Tên đầu lĩnh Huyền Giáp binh nhìn hai bộ Chu Tước Giáp ầm ầm xông tới, dù đã trải qua trăm trận chiến, đầu óc y giờ đây trống rỗng.
Ầm!
Khi y kịp phản ứng, mấy bộ Thanh Minh Giáp vừa rút lui đã đẩy y sang một bên, nhưng khi những bộ Thanh Minh Giáp này va chạm với hai bộ Chu Tước Giáp, binh khí chạm binh khí, áo giáp chạm áo giáp, hai bộ Chu Tước Giáp đứng vững không lay, mấy bộ Thanh Minh Giáp đều bị chấn bay, ngã xuống đất đau đớn.
"Tu vi lại chênh lệch nhiều như vậy?"
Tên đầu lĩnh Huyền Giáp binh vừa mới tỉnh táo lại, lần này đầu óc y lại ong lên một lần nữa.
Hai tu sĩ mặc Chu Tước Giáp kia, chẳng lẽ đều là cảnh giới thất phẩm?
Tạ Vãn đã đến chân núi.
Chân khí trong cơ thể y vẫn đang hoan hô nhảy múa, dường như thúc giục y xông tới đám thiếu gia thế gia U Châu. Nhưng với tình hình hiện tại, y làm sao có thể xông lên?