Chương 26: Sao chứa ánh huyết, tai họa giáng xuống
Khi đêm tối một lần nữa bao trùm dãy Thiên Sơn xa xôi, tuyết dần ngừng rơi.
Theo phán đoán của các quan viên trong Thái Sử Cục, mười mấy ngày tới sẽ là thời tiết quang đãng, không mưa, không tuyết, thậm chí không có cả gió lớn.
Bành Thanh Sơn ngã ngồi xuống trên nền tuyết, hai tay bất giác bắt đầu xoa bóp đôi chân mỏi nhừ.
Ban đầu, hắn hoàn toàn không thể hiểu tại sao Bùi Vân Cừ lại có hứng thú với một thiếu niên mạo lĩnh quân lương. Nhưng giờ đây, hắn đã hiểu, ít nhất thiếu niên này vượt xa hắn về sức bền.
Một cao thủ theo dõi như hắn lại không đuổi kịp tên thiếu niên kia và đã mất dấu đối phương.
Thật mất mặt!
May thay, hướng đi của những người này đã được xác định. Thật giống suy đoán ban đầu của Bùi Vân Cừ, họ hẳn là đang hướng tới Hắc Sa Oa.
Đột nhiên, vành tai hắn khẽ rung nhẹ, nét tự giễu trên khuôn mặt biến mất ngay lập tức. Sau đó, hắn từ từ ngẩng đầu, nhìn về phía bên trái trước mặt.
Ở đó dường như chẳng có gì, nhưng trái tim hắn đột nhiên co thắt mạnh, cảm giác như bị một con mãnh thú vô hình nhìn chằm chằm.
Sau vài nhịp thở, một bóng trắng từ từ hiện ra giữa màn đêm. Người phụ nữ cao ráo, đã chứng minh tài nghệ đại kiếm sư ở Minh Bá Pha, xuất hiện trước mắt hắn, kế đó là thiếu niên có biệt danh "Người chôn xác ở Minh Bá Pha".
Trong lòng Bành Thanh Sơn lại dấy lên cảm giác thất bại, nhưng vẻ mặt hắn không có biểu hiện rõ ràng. Hắn chỉ đứng dậy, thản nhiên chờ hai người kia tiến lại gần.
"Ngươi đang tìm chúng ta?" Cố Lưu Bạch hỏi từ xa.
Ánh mắt của Bành Thanh Sơn khiến hắn hơi bất ngờ.
Không có nhiều địch ý, mà ngược lại mang vẻ vui mừng như thể cuối cùng cũng thoát khỏi khổ sở.
Bành Thanh Sơn nhìn vẻ non nớt của Cố Lưu Bạch, không khỏi cảm thấy khó chịu giống như Trần Đồ, cãi bướng: "Sao ngươi biết ta không cố tình để ngươi phát hiện?"
Cái giọng cứng miệng chết tiệt ấy quá quen thuộc!
Đôi mắt Cố Lưu Bạch sáng rực lên.
Dù rất yêu thích sự thẳng thắn của Long Bà và Âm Thập Nương, nhưng một người thì cao ngạo lạnh lùng chẳng muốn nói chuyện, người kia thì căn bản không mở miệng. Trên đường đi quả thật có chút buồn chán, hắn bắt đầu nhớ đến Trần Đồ.
"Ngươi đúng là người tốt, cố tình để chúng ta phát hiện." Cố Lưu Bạch cười tủm tỉm nhìn Bành Thanh Sơn, nói tiếp: "Chỉ có điều ngươi đi quá chậm, chúng ta phải dừng lại đợi ngươi ba lần rồi đấy. Còn nữa, lau mồ hôi lạnh trên trán ngươi trước đi đã."
Khuôn mặt già nua của Bành Thanh Sơn không kiềm chế được mà đỏ lên.
"Thôi, không giả vờ nữa." Hắn liền ngồi xuống đất.
"Bùi Vân Cừ có hứng thú với ngươi, sai ta tới xem ngươi định làm gì tiếp theo." Sau khi ngồi xuống tiếp tục xoa bóp đôi chân mỏi nhừ, hắn nhìn thẳng vào Cố Lưu Bạch và nói thẳng.
"Chỉ thế thôi à?" Cố Lưu Bạch không tin nổi, liếc nhìn Âm Thập Nương bên cạnh. Hắn không thể tưởng tượng nổi trên đời còn có người thẳng thắn hơn cả Âm Thập Nương.
"Ngươi biết Bùi Vân Cừ là ai không?" Bành Thanh Sơn liếc nhìn Cố Lưu Bạch, hắn cũng không hiểu vì sao Cố Lưu Bạch lại nhìn Âm Thập Nương như vậy.
"Vị tiểu thư điên của Bùi gia?" Cố Lưu Bạch lúc này mới tỏ vẻ ngạc nhiên: "Xem ra Hoàng thượng rất chú trọng chiến mã ở Hắc Sa Oa."
"Cũng chưa chắc, ta đoán nàng chỉ lấy cớ để ra ngoài chơi cho thỏa thích." Bành Thanh Sơn âm thầm lẩm bẩm.
Nhìn Cố Lưu Bạch dễ nói chuyện, hắn cũng thở phào nhẹ nhõm, nói: "Bùi Vân Cừ dặn trước, nếu các ngươi phát hiện ta đang theo dõi, có thể nói thẳng. Nàng nói rằng không có ác ý gì với các ngươi, ngược lại đôi khi có thể giúp đỡ, ví dụ như giúp các ngươi lấy giấy thông hành ở Hắc Sa Oa."
Cố Lưu Bạch mỉm cười, nói: "Xem ra vị Nhị Bùi tiểu thư đúng như lời đồn, rất thú vị."
"Này, cho các ngươi xem qua, nàng bảo phòng khi các ngươi không tin mà chặt ta thành từng khúc." Bành Thanh Sơn rút từ trong ngực ra một túi hương được dệt bằng chỉ vàng và gấm, chữ "Bùi" được thêu bằng chỉ vàng.
"Nàng ta nghĩ chu đáo thật." Cố Lưu Bạch suy nghĩ một chút, nói: "Nhưng giấy thông hành gì đó thì không cần nàng ấy giúp đâu. Nếu có thể, ngươi nhắn lại với nàng, muốn ta sống thoải mái hơn thì đừng để bất kỳ ai cảm thấy nàng đang để ý đến ta. Càng tỏ ra khinh thường ta càng tốt. Các ngươi truyền tin cũng đừng dùng kênh liên lạc của Binh bộ, tốt nhất là cứ gặp mặt trực tiếp."
"Được." Bành Thanh Sơn lập tức đồng ý một cách sảng khoái.
Đây không phải việc hắn cần suy nghĩ. Còn việc Bùi Vân Cừ có muốn nể mặt Cố Lưu Bạch hay không, đó là chuyện của nàng.
"Ngươi cũng dùng kiếm?" Khi cuộc trò chuyện đang thuận lợi sắp kết thúc, Âm Thập Nương vốn im lặng đột nhiên lên tiếng.
Bành Thanh Sơn đã sớm nghe nói về sự tích của Âm Thập Nương ở Minh Bá Pha, mồ hôi lạnh lập tức túa đầy mặt, "Kiếm của ta chỉ là đồ trang trí, không đáng kể."
"Đi thôi, kiếm của người ta giấu kỹ đến mức chỉ lộ ra nửa chuôi mà ngươi vẫn nhìn thấy." Cố Lưu Bạch đau đầu khi kéo Âm Thập Nương đi.
Rõ ràng sở thích của Âm Thập Nương không chỉ là xen vào chuyện của người khác.
Nàng thích đấu kiếm đến mức nào?
Gặp ai cầm kiếm cũng dường như không kiềm chế được muốn so tài một phen.
"Quá nguy hiểm..." Nhìn bóng lưng của Âm Thập Nương và Cố Lưu Bạch, Bành Thanh Sơn thực sự cảm thấy sợ hãi.
Hắn nghĩ, nếu mình nói cho Âm Thập Nương biết môn phái của mình, không chừng cổ họng mình sẽ bị kiếm xuyên qua một lỗ.
Quả nhiên, những người có thể trở thành đại kiếm sư không phải võ cuồng thì cũng là kiếm si.
Vào lúc đêm tối hoàn toàn buông xuống, mắt của Trần Đồ cuối cùng đã chính thức không nhìn thấy gì nữa.
Con đường vốn mờ ảo dường như bị bóng tối nuốt chửng trong chớp mắt. Hắn cố gắng mở to mắt, nhưng cảm giác như mí mắt dính chặt vào nhãn cầu.
Ngay cả đống lửa đang cháy rừng rực cũng chỉ là một khối sáng mờ mờ.
Ngồi bên đống lửa, nỗi buồn dâng trào trong lòng, hắn căm ghét Cố Thập Ngũ từ tận đáy lòng, quay sang nói với người bên cạnh: "Đỗ Cáp Cáp, tên tiểu nhân hèn hạ này cố tình hại ta. Khi ta khỏe lại, chúng ta cùng đào một cái bẫy cho hắn."
Người ngồi bên cạnh hắn lên tiếng: "Đồ Đồ, ta không phải Đỗ Cáp Cáp, ta là Lam Ngọc Phượng."
"?!" Trần Đồ suýt chút nữa ngã nhào vào đống lửa.
Bệnh “Hắc nhãn tật” đến nhanh và dữ dội. Đối với người bình thường, nó có lẽ không đáng sợ lắm. Cho đến lúc này, Trần Đồ chỉ cảm thấy yếu hơn bình thường một chút, khi ánh sáng mờ dần thì không nhìn rõ, mũi cũng không còn thính, miệng chẳng còn mùi vị gì.
Bình thường, người ta chẳng qua chỉ cần ngủ vài ngày, như theo lời của tên tiểu tặc họ Cố kia thì sẽ khỏi bệnh. Nhưng đối với những kẻ luôn phải cầm đao kiếm như họ, loại dịch bệnh này khi phát tác ra quả thực kinh khủng vô cùng.
Trần Đồ miệng tuy mắng Cố Thập Ngũ, nhưng trong lòng lại mềm rồi.
Hắn đương nhiên hiểu rõ Âm Thập Nương là hạng người nào, cũng biết rằng bình thường mình chắc chắn không phải đối thủ của nàng ấy. Nhưng nếu đổi lại là Âm Thập Nương mắc phải chứng "Hắc Nhãn Tật", hắn tự tin có thể chém nàng ta ra thành từng mảnh.
Nếu không nhờ một cái nhìn thấu triệt của Cố Thập Ngũ, lần này Âm Thập Nương e rằng khó thoát khỏi lưỡi kiếm của Tạ gia.
Nhiệt lượng từ đống lửa phần nào làm ấm thân thể yếu ớt của Trần Đồ.
Đúng lúc hắn bắt đầu tha thứ cho tên tiểu tặc Cố và cảm thấy mơ màng sắp thiếp đi, thì một bát thuốc nóng kèm theo giọng nói của Lam Ngọc Phượng xuất hiện trước miệng hắn: "Đồ Tử, đến giờ uống thuốc rồi đấy."
"Thuốc?" Trần Đồ hơi mê man, "Thuốc gì?"
Lam Ngọc Phượng đáp: "Thuốc chữa bệnh cho ngươi đó. Cố Thập Ngũ bảo ta tối nay sắc cho ngươi uống. Hắn nói rằng nếu lỡ như tên họ Tạ kia còn giở trò gì mà hắn không ngờ tới, ngươi không uống thuốc sẽ rất dễ mất mạng đấy."
"Thuốc chữa Hắc Nhãn Tật? Chẳng phải hắn nói là không có phương thuốc sao?"
Vừa thốt ra câu đó, hắn chợt tỉnh ngộ, "Mẹ kiếp, tên tiểu tặc đáng chém ngàn đao họ Cố kia! Con mẹ nó, ngươi dám trêu đùa lão tử?"
...
Hắc Sa Oa.
Tại vùng cứ điểm trọng yếu ở biên giới, tràn đầy khí thế uy nghiêm.
Trong đêm tối, những chiếc đèn gió treo trên tường thành giống như vô số con mắt âm u, dõi theo bóng tối xung quanh.
Để giữ nhiệt độ trong phòng tốt nhất, đồng thời vì lý do chiến tranh và khả năng xảy ra giao đấu trong ngõ hẹp, tất cả các ngôi nhà ở Hắc Sa Oa đều có cửa sổ nhỏ. Mỗi căn nhà bên ngoài đều được phủ lớp đá tại địa phương. Chúng toát lên một khí thế thô ráp và lạnh lùng.
Đặc biệt, trong thành còn dựng nhiều Tiễn Lâu (Nơi cung thủ đứng canh gác), khiến bầu không khí ban đêm càng thêm áp lực, giống như những con quái vật khổng lồ.
Trên một vọng lâu phía Bắc thành, hai vị quan viên của Thái Sử Cục đứng cạnh nhau. Một người cầm giấy bút để ghi chép, người kia cầm ống đồng và các dụng cụ hỗ trợ khác, cả hai đều chăm chú nhìn lên bầu trời đêm.
Tuyết đã ngừng rơi, nhiều vì tinh tú dần lộ diện.
Đột nhiên, một ngôi sao ở góc Đông Bắc loé lên ánh đỏ.
Ánh sáng đỏ thoáng qua ấy dường như kéo theo luồng khí cơ của hàng trăm ngôi sao xung quanh, khiến hai vị quan viên của Thái Sử Cục lập tức biến sắc.
Dù chỉ là khoảnh khắc, nhưng vị quan viên năm mươi tuổi cầm ống đồng đã run rẩy không ngừng.
Ông ta thậm chí nghĩ rằng mình hoa mắt nhìn nhầm.
Tuy nhiên, chỉ cần liếc mắt nhìn người quan viên trẻ hơn bên cạnh, ông liền biết rằng đây không phải là ảo giác.
Cho dù là Khâm Thiên Giám của triều đại trước hay Thái Sử Cục hiện tại, tất cả các nhà chiêm tinh hoặc thầy phong thuỷ đều dựa vào việc tích luỹ kinh nghiệm từ những ghi chép chi tiết hàng ngày.
Nhiều hiện tượng sao kỳ bí không có lý do giải thích, điều duy nhất có thể dựa vào chính là các sự kiện tương tự đã xảy ra trong vài chục đến vài trăm năm qua.
"Huyết tinh xuất hiện, tai hoạ binh đao... Hãy báo cho Bùi tiểu thư đừng đến Hắc Sa Oa. Nếu nàng không nghe, khi vào thành, nhất định phải để nàng gặp ta trước."
Hai vị quan viên này của Thái Sử Cục đều từ Trường An tới.
Quan viên từ Trường An, ít nhiều cũng hiểu tính cách của Bùi Vân Cừ.
Việc nhắc nhở là vô cùng cần thiết.
Với quyền thế của Bùi gia, nếu không cảnh báo trước, vạn nhất Bùi Vân Cừ gặp chuyện không may, thì những quan viên cấp bậc như họ không chỉ bị phạt tiền lương, mà có lẽ lúc nào đó đầu cũng không còn nằm trên cổ nữa.
Nhưng vị Nhị tiểu thư của Bùi gia chắc chắn sẽ không nghe.
Bởi vì nha đầu điên này của Bùi gia chưa bao giờ tin vào những lời của Thái Sử Cục, và nàng ta luôn có tâm lý phản kháng mạnh mẽ.
"Gì? Tai hoạ huyết quang, tai hoạ binh đao? Kích thích vậy sao... Sao ta không biết." Quả nhiên, vừa nghe tin cấp báo khẩn cấp này, Bùi Vân Cừ ban đầu vốn định ung dung ngồi xe ngựa chậm rãi tiến về Hắc Sa Oa. Bây giờ nàng ngay lập tức quyết định không lang thang đâu nữa, mà dùng tốc độ nhanh nhất tiến tới cứ điểm này.
Hai vị quan viên của Thái Sử Cục, vốn đã lăn lộn trong quan trường Trường An nhiều năm, khi bước xuống vọng lâu đã hạ quyết tâm. Khi Bùi Vân Cừ tới, dù nàng ta có dùng roi đánh, họ cũng sẽ kiên quyết bám theo bên cạnh nàng.
Cùng chết thì hơn, đỡ rắc rối.
Một lý do khó nói khác là, xung quanh Bùi Vân Cừ chắc chắn sẽ an toàn hơn, có cao thủ bảo vệ.
Theo họ, nếu thật sự có đại hoạ tu la tràng thảm sát, nếu Hắc Sa Oa chỉ còn một người sống sót, thì chắc chắn chỉ có thể là Bùi Vân Cừ.
Nếu sống sót ba người, thì hai người còn lại chắc chắn là những kẻ đứng gần Bùi Vân Cừ nhất.